Đường Anh nhoẻn miệng cười, tựa hồ hồi ức:" Hồi học đại học chúng tôi cũng tranh nhau dữ lắm, đặc biệt là hôm nào có món ngon, đám nam sinh rất vô lương tâm, ra sức chen lấn, nữ sinh chúng tôi sức nào mà tranh được."
Cừu Địch gật gù: " Về bản chất thì con người giống nhau cả, không phân nam nữ."
" Thế à? Sao tôi không thấy giữa chúng ta có chỗ nào giống nhau nhỉ?" Đường Anh húp bát canh nóng, đôi mắt không rời Cừu Địch, trong đó ẩn chứa rất nhiều hiếu kỳ:
Tuy nói chuyện tốc độ ăn của Cừu Địch không giảm:" Giống nhau nhiều ấy chứ, muốn kiếm thêm nhiều tiền, muốn bớt chịu khổ cực, muốn có cuộc sống tốt hơn, muốn không phải lo nghĩ nhiều, muốn nhất là không làm gì cả chỉ lĩnh lương, chẳng may có phải làm gì thì chỉ suy nghĩ thôi đã xong việc ... Chị thấy có giống không?"
" Ừ!" Đường Anh gật đầu, mong muốn của người bình thường chỉ có thế, dục vọng luôn luôn lớn hơn nhu cầu, cô gắp cho Cừu Địch cái bánh bao cuối cùng, mở tiếp lồng bánh bao thứ hai. Lúc này tâm tình đã hoàn toàn ổn định lại, cô nhớ ra mình có một lời chưa nói, chân thành nhìn Cừu Địch:" Cám ơn cậu."
" Không có gì, chị nên cám ơn mọi người, nhờ trí tuệ tập thể mới cứu được chị ra, chứ một mình tôi thì không làm được đâu." Cừu Địch nói:
" Phải rồi, sao mọi người làm được thế? Nơi này chúng ta đều lạ nước lạ cái, ngay cả giám đốc Tạ cũng không xử lý nhanh như vậy được." Đường Anh nghĩ tới chuyện này lại không thể không đánh giá lại Cừu Địch, cô tới giờ vẫn không đoán được dùng cách gì có thể giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn như thế:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play