Cừu Địch không nhận, ra hiệu cho Cảnh Bảo Lỗi, mấy cái kiến thức phức tạp về sản xuất mắt kính, y và Bao Tiểu Tam có thèm đọc đâu, chỉ có Cảnh Bảo Lỗi mấy ngày qua vào quán net vẫn kiên trì tìm kiếm bổ xung tri thức. Cảnh Bảo Lỗi mở túi ra, xem thật kỹ, có hình chụp, có bản vẽ, thậm chí có trang giấy được ép plastic, tổng cộng 23 trang.
Cảnh Bảo Lỗi xem sơ qua rồi ghé tai Cừu Địch nói nhỏ:" Đúng là đồ lấy từ nhà máy Đồng Minh ra, nhưng mà quá hạn rồi, đại bộ phận là thiết kế đã đưa ra thị trường. Có điều thứ này vẫn hữu dụng, ít nhất chứng minh được, có người bỏ công sức ra thu thập tình báo liên quan tới Đồng Minh."
Cừu Địch nghe xong đóng túi hồ sơ lại, vỗ nhẹ lên đó:" Ông chủ Dương muốn thử chúng tôi hay sao? Toàn là loại hàng quá hạn, thứ chúng tôi muốn có là loại chưa ra khỏi kho kìa ... Chứ mấy tài liệu này đừng nói 5000 đồng, đến 500 đồng cũng chẳng bán được đâu."
" Vậy thì tôi cũng hết cách rồi, tài liệu có sẵn chỉ có chừng này thôi ... Anh muốn nhiều hơn, thế chẳng phải thành gián điệp thương nghiệp à? Tôi không làm loại chuyện đó đâu, mời hai vị tự tiện." Dương Đào đưa tay tiễn khách, đồng thời lấy lại túi hồ sơ:
Không ngờ Cừu Địch vẫn giữ chặt túi hồ sơ:" 2000. tôi lấy!"
Dương Đào sửng sốt, đây là cái giá vượt xa dự tính của hắn, hắn buông tay:" Được, tiền mặt!"
Đây là việc của tùy tùng rồi, Cảnh Bảo Lỗi rút ví ra, da thật, kéo khóa một phát, bên trong là tiền dầy cộm, phải tới mấy vạn. Hắn thấy rõ đôi mắt tham lam của đối phương, cho nên thong thả đếm rất thong thả, cho đối phương thêm thời gian nhìn ví tiền của mình, đủ 20 tờ xòe ra trên bàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play