Ở bất kỳ vị trí nào ở trấn Truân Binh cũng thấy được một hàng cây bạch dương lao lớn trồng thẳng tắp kéo dài mấy chục mét. Nghe nói trước kia có hai hàng cây cơ, chuyện cũng lâu rồi, người trong trấn chẳng nhớ, có vẻ chẳng bận tâm lắm vì thiếu đi một hàng cây, chỉ biết trên gò cao đó chỉ còn hàng bạch dương có phần cô độc đứng đó không ăn nhập lắm với khung cảnh trấn nhỏ quanh năm cát bụi này.
Nếu đi về phía đông bắc trấn, qua căn nhà thấp lè tè, rõ ràng mới hơn hẳn đa phần nhà xây trong trấn, tiếp tục bước lên gò đất không cao, vượt qua hàng cây bạch dương, chắc chắn bất kỳ ai cũng phải ngỡ ngàng trước mắt là bãi cỏ xanh, hàng rào, vài con dê đang gặm cỏ, khung cảnh đầy tương phản đó, mang ý vị cách biệt trần thế, vô tranh với đời.
Đoán chừng nếu không phải người trong trấn, khó ai biết tới chỗ này, vì cách đây không lâu gần đây có một bãi rác cực lớn làm chùn chân du khách.
Cừu Địch nằm trên bãi cỏ, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày y mới ra ngoài trời, nhìn bề ngoài vẫn là chàng trai làn da ngăm đen, gương mặt góc cạnh điển trai, mang chút phong trần, ánh mắt có chút thâm trầm.
" Thanh niên không cần tỏ vẻ thâm trầm như thế, tuổi các cậu đã hiểu được mấy về cuộc đời, hăng hái lên." Một ông già râu dài, phần trắng nhiều hơn đen, mặt gầy gò, mặc cái áo cũ chẳng biết từ đời nào, nhìn chẳng ra máu sắc ban đầu, tay chống gậy gỗ nói:
Đó là A Nạp Thất Thất Lý, người chăn dê duy nhất còn lại ở trấn này, đám Cừu Địch thi thoảng tới chỗ ông ta chơi, chủ yếu vì rượu ông ta tự làm. Lần này Cừu Địch bị thương, thuốc xoa là do ông ta cho, nghe nói làm bằng mỡ hạn thát, quý lắm, giờ ở đây không còn thứ đó nữa.
" Dạ!" Cừu Địch rõ ràng chỉ thuận miệng đáp:
" Trước kia ở đây có một cái hồ, thời điểm này trong năm nước đầy nhất đấy." A Nạp Thất Thất Lý chỉ mảnh đất trũng chỉ còn sỏi đá phía trước, giọng buồn thấy rõ:" Trong hồ có nhiều cá lắm, thiên nga, vịt trời, nhạn lớn thường bay tới đây tụ tập. Lúc này đang lẽ sẽ có thị tập, mọi người tới đây trao đổi hàng hóa trước khi mùa đông tới, rất nhiều cô gái ăn mặc sặc sỡ nhảy múa hát ca, mọi người vừa trao đổi hàng hóa vừa tổ chức nhiều cuộc thi ..."
Ông già vừa nói vừa đi xa dần, tựa hồ chìm đắm trong hồi ức riêng, chẳng bận tâm người nghe. Giọng điệu hoài niệm bi thương đó khiến Cừu Địch bất giác ngồi dậy, tầm mắt trải xa hơn, chẳng có thiên đường hạ giới nào hết, mảng có xanh bé xíu kia sắp bị hơn chục con dê ăn hết, bốn xung quanh đều là cát sỏi, e rằng mảng có này rồi cũng biến mất.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT