Nhưng đáy lòng nàng ta vẫn rất vui mừng, trượng phu của nàng ta không chán ghét nữ nhi là tốt rồi.
Nhìn hai người dựa sát vào nhau trong đình, một con mèo trắng tránh ở một góc tối xa xa, đang yên lặng uống hết hai hũ dấm chua lâu năm.
So sánh với Tống gia bốc lên một thứ mùi vị vừa chua chát vừa thối nát, thì ở nhà Bộ Phàm lại có vẻ bình thường, mặc dù cũng chẳng quá bình thường, bởi vì giờ phút này có hai lão gia vừa khắc khẩu vừa chơi cờ cùng hắn.
"Lão hạt tử, tốt hơn hết với loại trình độ kì nghệ mèo ba chân của ngươi thì đừng mang ra để mất mặt xấu hổ. Ta thấy ngươi vẫn nên trở về với sự nghiệp ủ rượu của ngươi đi, còn bàn cờ này để ta và tiên sinh chơi thôi!" Ngô Huyền Tử nói.
"Ta phi, cái gì mà mất mặt xấu hổ? Trước mặt tiên sinh, kì nghệ của ngươi cũng chẳng tốt hơn ta đâu!" Lão khất cái khó chịu nói: "Hơn nữa, không cần ngươi quan tâm tới chuyện ủ rượu của ta."
Thấy hai lão nhân tranh cãi tới đỏ mặt tía tai chỉ vì đánh cờ với hắn, Bộ Phàm biết hắn nên ngăn lại, nếu không lúc hai người này động thủ với nhau, căn nhà nho nhỏ của hắn sẽ không thể chịu nổi.
"Nếu không ván tiếp theo hai người đánh với nhau, ai thắng lại chơi với ta!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT