Bộ Phàm đỡ trán.

Người nhỏ đi rồi, người lớn tới.

Chắc không phải chuẩn bị kết toán sổ sách với hắn chứ?

Không được, trước mắt hắn còn chưa đánh lại được nàng.

"Ngươi là?"

Bộ Phàm xoay người, vẻ mặt nghi hoặc giống như không biết Chu Sơn Nguyệt là ai.

Ngay cả hắn cũng bị hành động này của hắn thuyết phục.

Người trước mắt không phải ai khác, đúng là sư phụ của Đại Ny, Chu Sơn Nguyệt.

Chu Sơn Nguyệt giống hệt với hình dáng trong mô phỏng quyết đấu, vẫn áo trắng quần trắng, đôi mắt đẹp lạnh lùng, quanh thân tản ra hàn khí nhè nhẹ.

"Bổn tọa là sư phụ của Huyên Nhi!"

Chu Sơn Nguyệt dùng ngữ khí lạnh như băng nói.

"Huyên Nhi? Tiền bối, vãn bối cũng không quen ai có tên là Huyên Nhi!" Bộ Phàm dự đoán cái tên Huyên Nhi này chắc là đại danh của Đại Ny.

"Mới vừa rồi còn cùng Huyên Nhi nói chuyện vui vẻ đến vậy, tại sao người vừa đi đã trở mặt?" Đôi mắt đẹp của Chu Sơn Nguyệt vẫn lạnh như băng, còn ngữ khí thì rét buốt đến thấu xương.

Vì sao ta cứ có cảm giác nàng coi ta không bằng một cái móng heo?

Hơn nữa.

Loại ghen tỵ nồng đậm này là cái quỷ gì vậy?

"Hoá ra người tiền bối nói chính là Đại Ny, không biết ngài tìm vãn bối có chuyện gì?"

Bộ Phàm tò mò.

Trong đầu không khỏi hiện lên một hình ảnh.

Chu Sơn Nguyệt lấy một tấm chi phiếu, lấy thái độ muốn cả vú lấp miệng em nói: "Chỉ cần rời xa khỏi đồ nhi của ta, tấm chi phiếu này ngươi muốn điền bao nhiêu thì điền vào bấy nhiêu?"

Đợi đã.

Tu tiên giới hình như không cần dùng chi phiếu.

Vậy đổi thành linh thạch thì sao?

Chu Sơn Nguyệt cũng không biết Bộ Phàm đang suy nghĩ gì. Vẻ mặt nàng vẫn lạnh như băng: "Chuyện của ngươi, bổn tọa đã biết được một ít từ trong miệng Huyên Nhi. Trước kia ngươi đã trợ giúp Huyên Nhi, nể mặt Huyên Nhi bổn tọa thu ngươi làm đệ tử ngoại môn."

"Tạ ơn ý tốt của tiền bối, vãn bối tự biết tư chất của mình có hạn, sợ bôi nhọ thanh danh tiền bối, cho nên vẫn xin tiền bối thu lại lời ngài vừa nói."

Bộ Phàm ôm quyền. Có thể bái làm môn hạ của một tu sĩ Nguyên Anh là ước mơ tha thiết của nhiều tu sĩ khác, nhưng hắn lại không thèm.

"Coi như ngươi còn tự hiểu rõ chính mình!" Chu Sơn Nguyệt nói.

【 Chu Sơn Nguyệt sinh ra hảo cảm với ngươi, hảo cảm trước mắt 40】

Khóe miệng Bộ Phàm co rúm,

Nàng này có độc!

"Nhưng mà nể mặt của Huyên Nhi, mặc dù tư chất của ngươi thấp kém, bổn tọa cũng đảm bảo trong vòng trăm năm, ngươi có hy vọng đột phá Trúc Cơ kỳ!" m thanh lạnh lùng của Chu Sơn Nguyệt vang lên.

Bộ Phàm có chút mơ hồ.

Chu Sơn Nguyệt này muốn làm cái quỷ gì đây?

Vì sao cứ muốn thu hắn làm đệ tử?

Hay thu hắn làm đệ tử chỉ là ngụy trang, mục đích chính là muốn ướp lạnh hắn.

Thật ra Bộ Phàm đã đoán trúng.

Vốn dĩ Chu Sơn Nguyệt tính toán thu hắn làm đệ tử ngoại môn, sau đó phân công đi Thiên Huyền môn làm gác cửa, hoặc là quét rác, chờ tám mươi đến trăm năm sau tùy tiện vứt cho hắn một viên Trúc Cơ Đan, có thể đột phá hay không, nhìn vào tạo hóa của hắn.

Chiêu thức này có chút quen thuộc.

"Tiền bối, ngươi có điều không biết. Sau khi thân sinh phụ mẫu của ta mất tích, là các hương thân hảo tâm trong thôn cho ta một miếng cơm mới khiến ta sống được tới ngày hôm nay. Hiện giờ ta biết y thuật, chỉ muốn ở lại trong thôn dốc ra một phần sức lực trợ giúp các hương thân!"

Bộ Phàm vẫn lắc đầu từ chối, bái nhập Thiên Huyền môn gì đó hắn thật sự không có hứng thú, môn phái kia có nhiều thị phi lắm.

"Tiểu tử ngươi đúng là không có mắt nhìn, bổn tọa có lòng tốt thu ngươi làm đệ tử, ngươi còn từ chối rất nhiều lần, thực sự nghĩ rằng bổn tọa là bùn đất tùy ý nặn hay sao?" Khuôn mặt Chu Sơn Nguyệt lạnh như băng, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt đã giảm xuống mấy lần.

【 Chu Sơn Nguyệt có cái nhìn mới về ngươi, hảo cảm trước mắt 60】

Cái quỷ gì đây?

Nàng không giận dữ sao?

Tại sao độ hảo cảm lại tăng lên?

Vốn dĩ cho rằng mình đã hiểu nữ nhân nhưng Bộ Phàm phát hiện cuối cùng thì hắn vẫn còn non và xanh lắm.

"Nể mặt của Huyên Nhi, bổn tọa tha cho ngươi một mạng!"

Chu Sơn Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tay áo bào bỗng nhiên khuấy động, nhất thời một vật từ trong tay áo bắn nhanh ra, dừng ở trên tay Bộ Phàm.

【 Dưỡng Khí đan 】

【 Phẩm chất đan dược: thượng phẩm 】

【 Giới thiệu đan dược: đan dược có trợ giúp tu sĩ Luyện Khí kỳ tăng lên】

Trước mắt hắn hiện lên một hàng chữ viết.

"Đây là một lọ Dưỡng Khí đan thượng phẩm, coi như vì sự chăm sóc lúc trước của ngươi với Huyên Nhi!"

Nói xong Chu Sơn Nguyệt không thèm để ý tới Bộ Phàm, xoay người hóa thành một đạo trường hồng đi xa, lưu lại một người với vẻ mặt ngây ngốc.

"Chuyện gì đây?"

Bộ Phàm nhìn bóng người biến mất ở phía chân trời, lại nhìn Dưỡng Khí đan trên tay.

"Đúng là một người kiêu ngạo!"

Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười: "Vẫn là cảnh giới của ta quá thấp, nếu cảnh giới cao một chút, khi đối mặt với Chu Sơn Nguyệt này cũng bớt lo lắng hơn."

Xuân đi thu đến.

Bộ Phàm đang giúp người ta gặt lúa mạch, tiểu bạch lư thì kéo lúa mạch đã gặt quay về thôn.

Thu gặt lúa mạch thật ra là một việc làm người ta mệt muốn chết.

Bởi vì lúa mạch đã chín cao tới thắt lưng người, muốn thu hoạch cần phải khom lưng cắt trong khoảng thời gian dài, làm lâu thắt lưng sẽ không chịu nổi, hơn nữa đã làm là phải làm cả ngày, cả người vừa mệt vừa khát.

Nhưng cứ tới khoảng thời gian này, khi nhìn một cánh đồng lúa mạch vàng ươm rực rỡ, trên mặt thôn dân đều hiện lên vẻ mặt vui mừng, sung sướng.

"Ngươi xem thể lực của Tiểu Phàm này, không chê vào đâu được!" Một thôn dân thấy tốc độ thu gặt lúa mạch của Bộ Phàm, không nhịn được giơ ngón tay cái lên.

"Người trẻ tuổi, thắt lưng còn khoẻ khoắn lắm!" Một thôn dân khác cảm thán nói.

Vài thôn dân chung quanh vừa nghe lời này, vẻ mặt nhất thời cổ quái liếc mắt nhìn thôn dân kia một cái.

Bộ Phàm không biết thôn dân đang nghị luận cái gì, hắn chỉ cúi đầu liều mạng thu gặt, còn làm cực kỳ thoải mái.

Có thể đối với người khác mà nói thu gặt lúa mạch là chuyện làm người khác muộn phiền.

Ruộng lúa mạch còn có kiến, bị cắn sẽ hiện lên một vết đỏ, hơn nữa trên bông lúa mạch còn có râu sẽ châm vào người, làm một ngày thì trên cánh tay, phía sau lưng, ở phần cổ người nào cũng vậy, đều ngứa ngáy.

Nhưng đối với Bộ Phàm có được Bàn Cổ Thánh Thể thì đó chỉ là chuyện nhỏ, kể cả kiến hay râu lúa mạch cũng căn bản không thể gây tổn thương cho da của hắn.

Vụ thu hoạch này kéo dài hơn nửa tháng.

【 Hoàn thành thu hoạch vụ thu 】

【 Nhiệm vụ ban thưởng: 8000 điểm kinh nghiệm】

【 Thương Hải Kiếm Pháp thăng cấp 】

【 Tiểu Tu La Độn Pháp thăng cấp 】

【 Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp 】

【 Vô Thượng Thái Vong Kinh thăng cấp 】

【 Chúc mừng ngươi trở thành tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, thưởng cho một bộ bách khoa toàn thư trận pháp】

Bộ Phàm chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể tăng vọt lên vô số lần, thần thức cũng bao trùm được phạm vi lớn hơn so với Kim Đan cửu phẩm.

"Không nghĩ tới lần đột phá này lại được ban thưởng bách khoa toàn thư trận pháp?"

Bộ Phàm không chút do dự, học tập bách khoa toàn thư trận pháp, vô số trí nhớ, hình ảnh mạnh mẽ tuôn vào não hắn.

【 Chúc mừng ngươi trở thành trận pháp học đồ! 】

Trên bảng danh hiệu lại thêm một danh hiệu trận pháp học đồ.

"Trận pháp quả thực là thứ tốt!"

Hắn lại tìm tòi một chút trong trí nhớ. Trận pháp này bao hàm khá nhiều phương diện, có loại trận pháp phòng ngự, trận pháp ảo giác, trận pháp vây khốn. Về sau lúc gặp địch nhân, nếu đánh không lại cũng có thể dùng trận pháp vây khốn đối thủ.

Nhưng mà đại đa số trận pháp đều cần vật phẩm xem như vật dẫn để thúc giục, chuyện này làm cho Bộ Phàm có chút khó xử.

"Ấy, trận pháp cấm chế này khá thích hợp!"

Hai mắt Bộ Phàm sáng lên.

Trận pháp cấm chế là loại trận pháp có thể thông qua các loại pháp quyết tổ hợp, liên kết với nhau tạo thành.

Đáng tiếc hiện giờ hắn chỉ là trận pháp học đồ, chưa thể sử dụng loại trận pháp cấm chế này.

"Quên đi, cứ từ từ thăng cấp!"

Bộ Phàm cũng không sốt ruột: "Cũng không biết hiện tại nếu mình đối mặt với Chu Sơn Nguyệt, còn có thể bị nàng giết hay không?"

Hắn quyết định tiến vào mô phỏng quyết đấu, lựa chọn khiêu chiến Chu Sơn Nguyệt.

Chỉ chốc lát sau Bộ Phàm thở một hơi thật dài.

May mắn không có rơi vào tình trạng bết bát như trước kia. Trước kia hắn còn bị Chu Sơn Nguyệt đè ra đánh, hiện giờ đột phá đến Nguyên Anh sơ kỳ thì thuật pháp của Chu Sơn Nguyệt đã không còn phá được thân thể của hắn nữa.

Mặc dù giải quyết Chu Sơn Nguyệt vẫn mất không ít thời gian nhưng đây cũng là sự khởi đầu rất tốt.

Mục tiêu tiếp theo của hắn chính là miểu sát Chu Sơn Nguyệt.

Quang mang kỳ lạ trong mắt Bộ Phàm chớp động.

"Suy nghĩ cái gì vậy? Tiểu Phàm, đi, hôm nay đến nhà của ta ăn cơm!"

Hắc thúc vác cái cuốc, đi lên phía trước, vỗ bả vai Bộ Phàm, sang sảng cười.

【 Hắc thúc mời 】

【 Giới thiệu nhiệm vụ: bởi vì ngươi giúp nhà Hắc thúc thu hoạch vụ thu, Hắc thúc muốn cảm tạ ngươi, nên đã mời ngươi ăn tối với bọn họ 】

【 Nhiệm vụ ban thưởng: 5000 điểm kinh nghiệm】

【 Tiếp nhận! Từ chối! 】

"Ta sẽ không khách khí!" Bộ Phàm cười nói.

Khi tiến vào nhà Hắc thúc, một tiểu oa nhi nhìn thấy hai người bọn họ lập tức đứng lên, trong thoáng chốc đã đi tới, nói: "Ca ca, ngươi đã đến rồi!"

"Hoá ra là Tiểu Hắc, hôm nay ngươi ở nhà có nghe lời hay không?" Bộ Phàm cười ôm lấy tiểu oa nhi.

"Có, rất nghe lời!" Tiểu Hắc gật cái đầu nhỏ nhắn của mình, nói: "Ca ca, đừng ôm ta, ta phải cùng Tiểu Bạch đi chơi!"

Bộ Phàm cười đặt Tiểu Hắc xuống mặt đất.

Tiểu Hắc vui vẻ chạy về phía tiểu bạch lư, tiểu bạch lư có chút cao ngạo, ngẩng cao cái đầu lừa, liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, tùy ý để cho Tiểu Hắc ôm lấy đùi của nó.

Sau khi ăn một bữa cơm chiều nhà Hắc thúc, lại thu hoạch được một mớ kinh nghiệm, Bộ Phàm cũng không vội vàng rời đi mà hắn cùng Hắc thúc hóng mát, nói chuyện phiếm ở trong sân.

"Tiểu Phàm, ngươi có loại bí dược nào có thể tăng cường thể lực của nam nhân hay không?" Hắc thúc lại giải thích: "Mấy ngày nay đã bước vào ngày mùa, vậy mà thúc cảm giác thân thể có chút lực bất tòng tâm!"

"Thúc, đừng giải thích, ta hiểu được!" Bộ Phàm bày ra bộ dáng ta hiểu rồi nói.

【 Lời khó nói của Hắc thúc】

【 Giới thiệu nhiệm vụ: Vì tuổi đã cao nên Hắc thúc cảm giác trí nhớ của mình cũng càng ngày càng kém, làm việc cũng càng ngày càng lực bất tòng tâm, thế nhưng trong nhà chỉ có một mình ông ta là nam nhân, vì gia đình này, vì hài tử gào khóc đòi ăn, vì thê tử, ông ta nhất định phải mạnh mẽ đứng lên. 】

【 Nhiệm vụ ban thưởng: 6000 điểm kinh nghiệm】

【 Tiếp nhận! Từ chối! 】

...

Xem ra Hắc thúc thực sự đơn thuần là lực bất tòng tâm rồi?

Chỉ có hắn nghĩ bậy mà thôi.

"Đạo hữu, có ở nhà không, mau ra gặp mặt?"

Trong đầu hắn vang lên âm thanh của Hàn Cương, ánh mắt Bộ Phàm chợt lóe lên, nhưng hắn không vội vàng đi gặp Hàn Cương, mà trước tiên thấp giọng nói phương thuốc tăng cường khí lực cho Hắc thúc nghe.

"Thúc, ngươi chỉ cần dùng thuốc đúng hạn, ta chắc chắn thân thể ngươi sẽ khôi phục lại như thời kỳ đôi mươi!" Bộ Phàm cười nói.

"Thật sự cảm ơn ngươi, sáng mai ta sẽ lên trấn bốc thuốc!" Hắc thúc nghe được vui mừng không thôi.

Sau khi thu hoạch được một mớ kinh nghiệm, Bộ Phàm tạm biệt cả nhà Hắc thúc, Tiểu Hắc có chút lưu luyến không nỡ rời xa tiểu bạch lư. Tuy rằng tiểu bạch lư luôn lạnh lùng với hắn nhưng hắn vẫn thích dạo chơi cùng tiểu bạch lư.

"Tiểu Bạch, ngươi về nhà trước đi!" Bộ Phàm sờ sờ đầu tiểu bạch lư, nói: "Chờ đến khi ta trở lại, ngươi sẽ có linh thảo để ăn đấy!"

Tiểu bạch lư theo bản năng nhìn về một hướng xa xa trên bầu trời đêm, lại nghe thấy sắp có linh thảo ăn, lập tức đôi mắt lừa loé lên tia sáng kỳ dị, nó liên tục gật cái đầu lừa.

Ngay sau đó thân hình Bộ Phàm chợt lóe, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

"Cuối cùng đạo hữu cũng trở lại?"

Bộ Phàm cười lên tiếng chào hỏi Hàn Cương: "Đạo hữu có thể trở về, xem ra đã thoát khỏi phiền toái."

"May mắn may mắn, tu sĩ Thiên Môn thánh địa vẫn đuổi giết Hàn mỗ kia không biết vì sao lại từ bỏ ý niệm đuổi giết Hàn mỗ, vì thế, Hàn mỗ mới có cơ hội trở về gặp đạo hữu." Hàn Cương lắc đầu.

"Nhưng mà nói ra thì Hàn mỗ muốn chúc mừng đạo hữu tu vi tăng tiến."

Hàn Cương ôm quyền chúc mừng, ngay lúc đối phương xuất hiện thì trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Loại cảm giác nguy cơ này thậm chí còn không xuất hiện ngay cả khi hắn bị tu sĩ Thiên Môn thánh địa kia đuổi giết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play