Chu Dĩnh thì đã quen với cảnh này. Mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại khu này tìm kiếm, nhìn mãi cũng thành quen. Thấy sắc mặt hai người nặng nề, cô ấy dè dặt hỏi:
“Hai người đến đây là có chuyện gì sao? Nếu được thì nói cho tôi một tiếng, biết đâu tôi giúp được phần nào. Dù gì thì nhà tôi mang ơn hai người, không trả được hết thì cũng nên làm chút gì đó.”
Thẩm Tông cười nhẹ lắc đầu:
“Chuyện nhỏ thôi, thật sự không cần khách khí.”
Nhưng Chu Dĩnh kiên quyết:
“Không, chuyện mọi nguời mẹ con tôi, cả đời này tôi đều không quên.”
Cố Khải thấy vậy cũng không giấu nữa, liếc nhìn Thẩm Tông một cái rồi mới nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT