NGOẠI TRUYỆN CỦA TIÊU CẢNH DẬT

Ta là Tiêu Cảnh Dật, luôn nghe đồn nhà họ Hạ, kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Tiêu, có một cô con gái nuôi tên là Hạ Thiên Ca, nhưng ta chưa từng gặp mặt nàng ấy.

Năm ta tám tuổi, tam hoàng tử thua ta trong kỳ thi, giở trò ỷ thế h.i.ế.p người, dùng thân phận hoàng tử ép ta ăn món bạc hà, thứ mà ta bị dị ứng nặng.

Đúng lúc đó, Hạ Thiên Ca xuất hiện, lao thẳng tới giật lấy đĩa thức ăn trước mặt ta.

Chớp mắt một cái, nàng ấy đã xử gọn.

Hành động đột ngột của Hạ Thiên Ca vô tình giúp ta giải vây.

Nhìn Hạ Thiên Ca gầy gò trước mặt, ta bỗng thấy nàng ấy có chút đáng yêu.

Sau này tìm hiểu, ta mới biết hóa ra Hạ Thiên Ca sống ở Hạ phủ không hề dễ dàng.

Là con gái nuôi không được yêu thương, bị Hạ phủ lợi dụng xong thì chịu đủ mọi sự bắt nạt, bữa đói bữa no.

Thế là, ta càng thêm ghét Hạ Gia.

Hạ Thiên Ca hình như rất thích cái vụ giật đồ ăn của ta, mà ta thì cũng không hảo món đó lắm, nên ta nửa đẩy nửa đưa nhường hết cho nàng ấy.

Về sau, Hạ Thiên Ca hay chặn đường không cho ta ra ngoài.

Ta còn tưởng nàng ấy nghịch ngợm, ai dè ám vệ báo là phía trước có phục kích, ta mới biết hóa ra Hạ Thiên Ca đang cố gắng giúp ta theo cách của nàng ấy.

Nàng ấy thật tốt.

Lớn lên, ta kế thừa sự nghiệp gia đình, vào cung làm quan, còn Hạ Thiên Ca lại trở thành nữ hiệp chuyên đi cướp của người giàu chia cho dân nghèo.

Ta thậm chí còn tự luyến nghĩ: 【Nàng ấy làm vậy là để có cớ tiếp cận ta nhiều hơn đúng không?】

May mà ta làm quan to, còn che chở được cho nàng ấy.

Chứ không thì với cái tài múa may ba que của nàng ấy, làm sao thoát khỏi tay quan binh? Có mà mọt gông như chơi!

Ngày Tiêu gia gặp nạn, bị lưu đày, ta đã thấy Hạ Thiên Ca trong đám đông.

Nàng ấy liều mạng như vậy làm gì, bộ không biết đi lưu đày khổ sở thế nào hả? Sao lại dám đi theo?

Ta nổi trận lôi đình, mắng nàng ấy quay về.

Ai ngờ Hạ Thiên Ca làm lơ lời ta, quyết tâm ở bên ta đến cùng.

Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, vừa xót xa nàng ấy phải chịu khổ cùng ta, vừa mừng thầm vì hóa ra nàng ấy đã quan tâm ta đến mức này.

Lúc đó ta đã thề thầm trong lòng, sau này nếu có ngày ta vùng lên được, nhất định sẽ không phụ nàng ấy, ta sẽ bảo vệ Hạ Thiên Ca suốt đời suốt kiếp.

Ai dè vừa thề xong, ta đã bị vả cho sấp mặt.

Hạ gia quá độc ác, để tận diệt mầm họa, đã gài rất nhiều sát thủ trên đường đi lưu đày.

Dù Tiêu gia ta đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn không địch lại được quân đông, bị g.i.ế.c đến không còn mấy người.

Cuối cùng, Hạ Thiên Ca vì cứu ta, đã cố tình đẩy ta xuống vực.

Ta rơi xuống một cái hồ dưới chân vực, người cứu ta tên là Trần Thiên Thiên.

Nàng ta nói có người giúp ta, khi cứu ta đã thấy một cái bọc bên cạnh, bên trong toàn là thuốc trị thương cho ta.

Ta nhận ra ngay, đó là bọc thuốc của Hạ Thiên Ca.

Ta không ngờ Hạ Thiên Ca vì cứu ta, lại không màng nguy hiểm đến tính mạng, liều mình giúp ta thoát thân.

Giống như hồi nhỏ, lần nào nàng ấy cũng đoán trước được nguy hiểm, ngăn ta ra ngoài vậy.

Trong lòng ta cảm động đến trào nước mắt.

Hận không thể bật dậy đi tìm nàng ấy ngay lập tức.

Nhưng khổ nỗi vết thương quá nặng, ta dưỡng thương mất nửa năm mới gượng lại được.

Trong thời gian dưỡng thương, một mặt ta liên lạc với huynh trưởng Tiêu Cảnh Hành, người may mắn sống sót như ta, bắt tay vào việc báo thù, một mặt sai người báo cáo mọi tin tức về Hạ Thiên Ca cho ta.

Trần Thiên Thiên cứu ta cũng có thù oán với Hạ gia, nên luôn đồng hành cùng chúng ta.

Trong khoảng thời gian đó, trên giang hồ rộ lên tin đồn ta và Trần Thiên Thiên đang hẹn hò.

Ta chỉ biết cạn lời, ta còn đang dưỡng thương mà, người ngày ngày ra vào với Trần Thiên Thiên rõ ràng là huynh trưởng Tiêu Cảnh Hành của ta, chỉ là huynh đệ chúng ta trông khá giống nhau thôi.

Mà cũng trong thời gian đó, sau khi Hạ gia phát hiện huynh đệ chúng ta còn sống, đã vung tiền thuê sát thủ đến diệt khẩu.

Ai ngờ Hạ Thiên Ca xưa nay vốn coi tiền như mạng, lại dốc hết gia sản, thuê sát thủ có tiếng trong giới giang hồ đến bảo vệ ta.

Khi sát thủ đến bảo vệ ta nói "Là tiểu thư Hạ Thiên Ca phái tôi đến", ta đã kích động đến suýt mất kiểm soát.

Một cô gái tốt với ta đến vậy, ta hận không thể dâng cả mạng này cho nàng ấy.

Ta lại thề thầm trong lòng, đời này nhất định không phụ nàng ấy.

Sau khi khỏe lại, việc đầu tiên ta làm là đi tìm Hạ Thiên Ca, cô gái mà ta thương nhớ ngày đêm.

Ta thấy nàng ấy ở quán hoành thánh mà nàng ấy hay lui tới.

Khổ nỗi kinh thành đâu đâu cũng là tai mắt của Hạ gia, ta hiện tại không tiện lộ diện, nên chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn nàng ấy.

Trông nàng ấy có vẻ không vui, là đang mượn rượu giải sầu sao.

Ta còn hơi tự luyến nghĩ: 【Chắc nàng ấy đang lo lắng cho mình?】

Nhưng không ngờ lại đúng là như vậy thật, nàng ấy thật sự đang nhớ đến ta!

Hạ Thiên Ca sau khi ngà ngà say, thấy ta, liền lỡ lời nói thật, cười gọi ta lại...

Ta còn để ý gì đến mấy chuyện khác nữa, dù có nguy cơ bị người Hạ gia phát hiện, ta vẫn phải lao đến ôm lấy cô gái mà ta luôn thương nhớ vào lòng.

Nhưng đen đủi thay, nhà họ Hạ vừa hay phái nha hoàn đến đón nàng ấy, còn huynh trưởng ta lại cho người đến tìm ta, sợ ta manh động làm hỏng đại sự, kịp thời ngăn ta lại.

Nhìn Hạ Thiên Ca bị người hầu dẫn đi ngay trước mắt, lòng ta tràn ngập sự không cam tâm.

Thiên Ca, đợi ta, ta nhất định sẽ sớm trở về bên nàng.

...

Nhưng chưa đợi ta đi tìm Hạ Thiên Ca, nàng ấy đã không nhịn được mà tự tìm đến tận cửa.

Hôm đó, ta sơ ý bị kẻ xấu hạ thuốc lúc nào không hay.

Trước đây, bởi vì cái mặt này của ta quá ư là hút gái, không ít cô nương đã bạo gan hạ thuốc ta, mong gạo sống thành cơm.

Nhưng đều bị ta phát hiện kịp thời, không để các nàng ta toại nguyện.

Ai ngờ lần này ta lại sẩy chân ở cái chỗ không ngờ nhất.

Mà lại ngay lúc này cô gái mà ta yêu nhất lại đến tìm ta.

Thuốc quá mạnh, trước mặt lại là người con gái mà ta yêu nhất đời này.

Ta mấy lần mất kiểm soát, phải dùng nội lực trấn áp mới giữ lại được chút lý trí: "Hạ Thiên Ca, mau cút ra ngoài cho ta!"

Nếu nàng ấy không đi ngay, ta không dám chắc mình sẽ mất lý trí mà làm ra chuyện gì đáng sợ.

Ta không thể làm tổn thương cô gái mà ta yêu nhất trong cái tình huống này.

Ta không nỡ.

Nhưng cũng như trước đây, lời ta nói chẳng có tác dụng gì với nàng ấy.

Hạ Thiên Ca kiên định nhìn ta nói: "Hừ! Huynh bỏ cuộc đi, ta sẽ không đi đâu hết."

Câu trả lời này của nàng ấy, đã hoàn toàn đánh sập lý trí của ta, ta nhìn nàng ấy bằng ánh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Thiên Ca, nàng đừng có mà hối hận!"

Đương nhiên, ta cũng sẽ không cho nàng ấy cơ hội hối hận, bởi vì sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ là phu nhân của ta.

Một đêm triền miên...

Ta đã hoàn toàn có được người con gái mà ta yêu nhất...

Nhưng Hạ Thiên Ca lại mắc cỡ, thừa lúc ta ngủ say mà lén chuồn mất.

Ta biết chuyện này không thể ép con gái nhà người ta quá, nên đã cố nhịn, mấy ngày sau đó không đi tìm nàng ấy, muốn cho nàng ấy có thời gian suy nghĩ.

Ta dồn hết tâm tư vào việc minh oan cho Tiêu gia và lật đổ Hạ gia.

Ta muốn nhanh chóng khôi phục lại vinh quang, rồi đường đường chính chính rước Hạ Thiên Ca về dinh.

Trời không phụ lòng người, sau bao nỗ lực của ta và huynh trưởng Tiêu Cảnh Hành, Hoàng thượng đã bắt đầu điều tra lại vụ án của Tiêu gia năm xưa.

Chứng cứ Tiêu gia bị vu oan và Hạ gia thông đồng với địch đã được chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng và dâng lên Hoàng thượng.

Không lâu sau, Hoàng thượng đã rửa sạch oan khuất Tiêu gia, đồng thời trừng trị Hạ gia, tống giam cả nhà vào ngục.

Ta thở phào nhẹ nhõm, sau bao ngày cố gắng, cuối cùng mọi chuyện cũng xong.

Nhưng dù sao Hạ Thiên Ca cũng chỉ là con gái nuôi của nhà họ Hạ, ta không biết nàng ấy nghĩ gì về họ, tình cảm sâu đậm đến đâu.

Lòng đầy lo lắng, ta đến ngục giam hỏi nàng ấy có oán hận ta vì đã lật đổ Hạ gia không.

Thật bất ngờ, Hạ Thiên Ca lại ghét cay ghét đắng Hạ gia. Nàng ấy kể, Hạ gia còn mặt dày vô sỉ định bán nàng ấy cho lão già Chu Thượng Thư bảy mươi tuổi làm thiếp.

Ai ở kinh thành mà chẳng biết Chu Thượng Thư là một lão già biến thái, đã xuống tay với không biết bao nhiêu cô gái trẻ.

Nghe xong, ta giận tím mặt, xông thẳng đến trước mặt lão già Hạ Thân, cho hắn một trận nhừ tử.

Hắn dám…

Sau khi đánh người xong, ta tức tốc đến hoàng cung cầu xin Hoàng thượng tha cho Hạ Thiên Ca.

Suy cho cùng, Hạ Thiên Ca đâu phải người Hạ gia.

Hơn nữa, Hạ gia chưa từng xem nàng ấy ra gì, đối xử tệ bạc như vậy, cớ gì nàng ấy phải chịu khổ cùng họ?

Ban đầu, Hoàng thượng không chịu, ta liền quỳ ngay trước Kim Loan Điện, dùng đạo đức "ép" Người.

Các quan đi ngang qua không khỏi chỉ trỏ, xì xào, thậm chí còn công khai kêu oan cho ta, chửi Hoàng thượng là hôn quân.

Ta quỳ ròng rã ba ngày trời, cuối cùng Hoàng thượng cũng đồng ý thả Hạ Thiên Ca.

Chuyện Tiêu gia bị vu oan, Hoàng thượng vẫn luôn áy náy trong lòng, hơn nữa cũng không chịu nổi sự chỉ trích của bá quan văn võ.

Vậy là Hoàng thượng thỏa hiệp.

Nhưng vì quỳ ba ngày liền trước Kim Loan Điện, đầu gối ta bị thương, đi lại khập khiễng. Ta không muốn Hạ Thiên Ca nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.

Sợ nàng ấy lo lắng.

Nên ta đành phải dưỡng thương cho lành rồi mới đi tìm nàng ấy.

Đúng ngày ta khỏi hẳn, lại vừa hay là ngày huynh trưởng Tiêu Cảnh Hành kết hôn với Trần Thiên Thiên. Đương nhiên ta không thể vắng mặt.

Ta định bụng sau khi dự xong lễ cưới của huynh trưởng sẽ lập tức đi tìm Hạ Thiên Ca.

Ai ngờ Hạ Thiên Ca lại hiểu lầm người kết hôn là ta, cầm d.a.o phay xông thẳng đến định "cướp dâu": "Tiêu Cảnh Dật, ngươi ăn xong tính chùi mép à? Hại đời trong trắng của tôi rồi định quỵt hả?!"

Nghe xong, tôi không khỏi bật cười: Sao nàng ấy có thể đáng yêu đến thế cơ chứ!

Ta không nhịn được nữa, lao đến ôm chầm lấy nàng ấy…

Nàng ấy vẫn ngây ngốc hỏi ta có thích nàng ấy không.

Ta tự kiểm điểm: Chẳng lẽ ta thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?

Cuối cùng, ta bật cười thành tiếng, chậm rãi đáp lời nàng ấy:

"Thích, và, nhất định phải là em."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play