Trong các bộ phim thông thường, khi tới cảm này, tình tiết tiếp theo chắc chắn chỉ có hai hướng phát triển… Thường thấy nhất là phản diện độc ác đột nhiên tỉnh ngộ, hối hận rồi khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng thực ra chỉ muốn chờ cơ hội tung ra một đòn trí mạng.

Kết cục đều giống nhau, sẽ bị bên “chính nghĩa báo thù” giết chết với tư thế vừa xấu xí vừa nhục nhã.

Còn hướng phát triển thứ hai là nhân vật phản diện hoàn toàn ăn năn, thật lòng khóc lóc quỳ xuống cầu xin đối phương tha cho mình một con đường sống.

Gió núi trên vách đá thổi tung mái tóc rối bời của Diệp Ngô Đồng, để lộ gương mặt lanh lợi xinh xắn. 

Sắc mặt trắng bệch vì thiếu dưỡng khí do bị bàn tay sinh vật dị dạng bóp nghẹt trước đó, nay lại đỏ bừng vì liều mạng trốn chạy.

Cô có làn da trắng sáng tự nhiên, lại sở hữu đôi mắt tròn xoe long lanh tựa mèo con, đuôi mắt hơi nhếch lên, tròng mắt to, lòng trắng ít, trông rất chân thành và ướt át. Gương mặt này rất dễ khiến người khác cảm thấy thiện cảm, thậm chí là thương xót.

Cô trông như chú mèo con vô hại.

Mèo con thì có gì sai chứ?

Bình luận trong phòng livestream lại bắt đầu rộn lên vì vẻ ngoài của cô.

Tuy sắc đẹp trong thời đại này giống như sản phẩm trên dây chuyền sản xuất hàng loạt, chỉ cần có đủ tiền, đừng nói mặt mày miệng mũi chiều cao cân nặng mà ngay cả tổ hợp gen cũng có thể sửa đổi.

Nhưng Diệp Ngô Đồng có nhan sắc cực kỳ đặc biệt, toát lên vẻ đẹp tự nhiên, sắc đẹp chưa từng trải qua bất kỳ can thiệp nào, tựa như một bông hoa nở rộ trong môi trường khắc nghiệt nơi hoang dã.

[Chết như vậy thật đáng tiếc... Nếu tinh thần cô ấy không sụp đổ sau khi chết trong trò chơi, tôi sẵn lòng nuôi một con mèo nhỏ nóng bỏng như vậy.]

[Đẹp quá đi... Tôi đã tưởng tượng đến cảnh cô ấy sẽ trở thành thi thể rách nát trong tay sinh vật dị dạng, như bông hoa bị giẫm vào bùn.]

[Gương mặt này mà khóc lên, chắc chắn sẽ rất đẹp... Chỉ cần cô ấy khóc, tôi sẽ spam cho cô ấy lá chắn cao cấp.]

[Thật sự không còn đường trốn nữa à? Tôi không muốn cô ấy chết như vậy đâu, cô ấy chỉ muốn sống sót thì có gì sai?]

[Mấy người bị điên hết rồi à, tam quan chạy theo ngũ quan rồi hả? Chẳng lẽ không nhìn thấy phần giới thiệu về cô ta ư? Cô ta đã phản bội người yêu, còn đá người đó vào con sinh vật dị dạng, khiến bạn trai cô ta đang sống sờ sờ từ từ bị xâm chiếm và cắn nuốt dẫn tới tinh thần sụp đổ!]

[Tiện nhân đáng chết! Tại sao cô ta vẫn chưa chết?]

Đợi một lúc lâu, người trong phòng livestream đã bắt đầu mất kiên nhẫn, Diệp Ngô Đồng cũng chẳng khóc lóc thảm thiết hay quỳ xuống xin tha như mọi người tưởng tượng.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Không thể biện minh.

Bây giờ cô chính là nguyên chủ.

Những gì đã xảy ra là sự thật không thể chối cãi, bằng chứng rành rành, con sinh vật dị dạng đang đứng trước mặt cô là Hà Loan.

Giờ có nói gì thì cũng là ngụy biện, ngay cả khi cô tự thú nhận mình là mượn xác hoàn hồn, ai sẽ tin đây?

Quỷ tin à?

Hay là “bạn trai” đã biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ?

Bản thân Diệp Ngô Đồng cũng không tin.

Bởi vậy cô tiến lên một bước, dưới sự “mong đợi của hàng nghìn người” cuối cùng cô đã lên tiếng.

“Hà Loan, không ngờ anh vẫn còn mặt mũi biến thành cái vẻ quỷ quái này tới đuổi giết tôi?”

“Lúc trước anh nói muốn vào trong trò chơi, muốn cho tôi một hôn lễ lãng mạn, là tôi yêu cầu anh phải làm thế ư?”

“Là anh tự mình đa tình, là anh tự cho là đúng, người đáng chết là anh chứ không phải tôi.”

Diệp Ngô Đồng mới nói ba câu, ban đầu phòng livestream im lặng đến kỳ lạ, nhưng sau đó đã bùng nổ.

Phần bình luận bay đầy tiếng chửi rủa, dùng tất cả những từ ngữ xúc phạm mà họ biết, thoải mái trút hết ác ý vào phòng livestream của Diệp Ngô Đồng.

Bởi vì bọn họ không thể tin rằng, trên đời này lại có người trơ tráo như thế.

Ngay cả Hà Loan nghe xong cũng tức giận, cào lên vách núi, liên tục gào thét cố gắng tiến lại gần.

[Giết cô ta! Giết cô ta!]

[Xé nát cô ta! Xé nát cô ta!]

Màn hình toàn là mấy dòng bình luận, tất cả đều muốn Hà Loan giết người phụ nữ không chỉ tâm như rắn rết, mà còn không biết xấu hổ này.

Dù thi thoảng cũng có bình luận thương hại hoặc bênh vực Diệp Ngô Đồng vì nhan sắc của cô, nhưng chẳng mấy chốc đã bị trôi đi dưới làn sóng phẫn nộ.  

Diệp Ngô Đồng lại còn ngại chết chưa đủ nhanh, nói tiếp: “Tình huống lúc đó, nếu tôi ở lại thì cả hai chúng ta đều sẽ bị sinh vật dị dạng nuốt chửng, không phải anh yêu tôi sao? Nếu anh yêu tôi, tại sao không thể để tôi sống?”

“Chẳng lẽ cái gọi là tình yêu của anh, chính là muốn tôi chết cùng anh ư?”

“Nói chuyện có lý chút đi?”

“Lẽ nào phụ nữ phải chết theo đàn ông mới có thể chứng minh tình yêu của mình à? Nếu người yêu hay chồng chết mà không để tang ba năm năm năm hoặc cả đời, mà quay đầu theo người khác thì không phải là phụ nữ tiết hạnh trung trinh hiền thục?” 

“Ngay cả khi có cơ hội sống sót cũng phải từ bỏ, đó mới là tình yêu chân chính ư!”

“Suy cho cùng là do anh vô dụng!”

“Nếu không phải anh vô dụng, sao tôi lại hạ mình dựa dẫm vào người khác để có cơ hội sống sót?”

“Không thể bảo vệ tôi, nhưng lại không muốn hy sinh vì tôi, sự oán giận và đau khổ của anh chỉ là bằng chứng cho sự bất lực của anh, xin anh hãy thu lại tình yêu độc ác của mình đi.”

“Nếu tôi là anh, tôi sẽ xấu hổ đến mức nhảy xuống đây chết quách đi cho xong!”

Sau khi Diệp Ngô Đồng dõng dạc phát biểu một tràng lý lẽ “lệch lạc nhưng hùng hồn” xong, lồng ngực cũng phập phồng dữ dội.

Không phải vì cô cảm thấy bất bình thay nguyên chủ, dẫu sao ký ức của cô vẫn không được đầy đủ, mà là cô chỉ căng thẳng do đã chọc giận đối phương.

Cô đang âm thầm lùi về sau, bám chặt vào vách núi, hai chân cũng vô thức quơ loạn trong không trung.

Cuối cùng cô dứt khoát ngồi bệt xuống đường núi chật hẹp, dựa vào vách núi hoảng loạn nhìn xung quanh.

Quả thực giống như chú mèo con bị dồn vào đường cùng, tuy sợ hãi nhưng vẫn cố gắng nhe nanh múa vuốt để đuổi mãnh hổ đi.

Người trong phòng livestream đã phát điên, phần lớn vẫn là chửi rủa, nhưng cũng có không ít bình luận lên tiếng bênh vực Diệp Ngô Đồng…

[Tôi… đầu tôi hơi loạn, thật sự, tôi đã bị cô ấy thuyết phục...]

[Đúng vậy, nếu yêu cô ấy, tại sao không thể tự nguyện chết vì cô ấy nhỉ?]

[Học được rồi, không thể chết vì tôi thì đó không phải tình yêu? (icon ngoáy mũi)]

[Đúng vậy, muốn sống thì có gì sai? Nghĩ kỹ lại thì đây chỉ là trò chơi thôi mà, cô ấy cũng không biết anh ta sẽ dễ bị sụp đổ tinh thần như vậy. Trong hiện thực có rất nhiều đàn ông bỏ vợ bỏ con, sao chẳng ai lên án? Tại sao cô ấy không được sống?]

[Còn nữa, dù quay đầu theo người đàn ông khác thì đã sao? Rốt cuộc cái gông cùm trinh tiết trói buộc phụ nữ bao giờ mới gỡ bỏ được! Đã là lịch tinh hệ năm 5236 rồi! Mẹ nó đã tận thế rồi! ]

[Tôi ủng hộ em gái nóng bỏng này!]

[Tôi cũng ủng hộ…]

Những lý lẽ lệch lạc bóp méo trắng đen của Diệp Ngô Đồng lại khiến phòng livestream rơi vào hỗn loạn. 

Thậm chí tám tới chín mươi phần trăm khán giả đã chẳng còn chú ý đến livestream của cô, cũng không quan tâm cô sống hay chết nữa.

Mọi người đều đang tranh luận kịch liệt về mâu thuẫn giữa nam và nữ, dù có qua một nghìn hay mười nghìn năm đi chăng nữa thì vẫn mãi mãi không thể tìm ra một điểm tựa lý thuyết công bằng lại công chính.

Mà tất cả những điều này Diệp Ngô Đồng chẳng hay biết gì, cô chỉ chăm chú nhìn chằm chằm sinh vật dị dạng đối diện, lén lút tìm hòn đá trên mặt đất.

Nhưng sinh vật dị dạng vốn đang gào thét điên cuồng kia, sau khi nghe Diệp Ngô Đồng nói xong lại không còn sốt ruột cào cấu vách núi tiến lên nữa, mà khom lưng, thậm chí quỳ xuống đất, đôi tay biến dị ôm chặt lấy đầu mình, trông cực kỳ đau đớn.

Từ cổ họng của hắn phát ra những tiếng rên rỉ đau khổ, thậm chí cuối cùng ôm lấy đầu mình đập “ầm ầm” vào vách núi.

Diệp Ngô Đồng: “...” Không phải chứ?

Bị cô nói cho “tỉnh ngộ” rồi à?

Nhưng dù ký ức không được đầy đủ, dù cô cố tình chọc tức đối phương thì dựa vào mấy ký ức vụn vặt mà hệ thống truyền lại, cô cũng biết nguyên thân thật sự định hại chết Hà Loan, bằng không linh hồn sẽ không bị rời khỏi thế giới này.

Trong phòng livestream cũng nhận thấy tình huống khác thường ấy, càng lúc càng có nhiều người chuyển sang thảo luận về hành động kỳ lạ của Hà Loan, đã biến thành sinh vật dị dạng rồi nhưng trông vẫn còn lý trí.

Bình luận dày đặc, xem livestream thì không hăng hái nhưng hễ có cãi nhau đánh lộn là xúm vô hóng hớt, đúng là tính cách đã ăn sâu vào máu truyền từ đời này sang đời khác, số người trong phòng livestream cũng không ngừng tăng lên. 

Thậm chí đến cuối cùng, bình luận nhiều tới nỗi đã che kín cả màn hình, không thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trên màn hình nữa.

Còn khiến nhà phát hành trò chơi chú ý tới.

Lịch tinh hệ năm 5236, lịch mới 16/6, p.m: 12:3, tòa nhà công ty Cực Lạc.

Khác với hầu hết các tòa nhà bằng thép màu xám bạc của hành tinh -br, công ty Cực Lạc có bề ngoài bằng kim loại đặc biệt kết hợp giữa màu xám đen với màu xanh lá cây sẫm.

Thậm chí các cửa sổ đan xen còn mô phỏng hình dạng của vỏ cây và tán cây, công ty Cực Lạc to như vậy, thoạt nhìn vẻ bề ngoài trông như một gốc cây đại thụ chọc trời.

Thậm chí bởi vì công ty Cực Lạc đứng sừng sững nhiều năm mà nó đã trở thành kiến trúc mang tính biểu tượng, lại thêm việc tham gia vào xây dựng đường ray trên không của chính phủ, tòa nhà của công ty Cực Lạc được đặt tên là Cây Sự Sống.

Ngay cả ngã ba của đường ray trên không này cũng được gọi là Đường Sự Sống.

Về mặt thị giác, đúng là tòa nhà cao vút tận mây xanh, ước chừng có 386 tầng, phần đáy giống như bộ rễ cây cổ thụ chằng chịt, cắm sâu vào lòng đất.

Tất cả các bộ phận trong công ty được kết nối với nhau, giống như một mạng nhện khổng lồ bao trùm hành tinh -br, cũng như hệ thống thông tin vô hình đang mở rộng và kết nối vô hạn.

Phòng thiết kế trò chơi của công ty Cực Lạc nằm ở tầng 130, với một khu thiết kế trò chơi rộng lớn theo dạng xoắn ốc, nhân viên và nhà thiết kế được chia theo nhóm, tổng cộng có hai trăm ba mươi hai người.

Nhà thiết kế chính đứng trước bảng điều khiển trung tâm, ngón tay khẽ cử động, cấp dưới hiểu ý lập tức chuyển kênh trên màn hình lớn sang phòng livestream của Diệp Ngô Đồng.

Mái tóc cô được chải chuốt gọn gàng, phản chiếu trên màn hình nổi màu xanh, bóng loáng như con bê vừa được bò mẹ liếm.

Nhưng bọng mắt và quầng thâm lớn đến nỗi kính gọng đen cũng không che nổi, cả khuôn mặt đờ đẫn vô cảm.

Nhìn người chơi đang dùng mấy lời cãi chày cãi cối tạo ra “cơn địa chấn”, nhà thiết kế chính hơi cau mày.

Toàn bộ nhân viên dưới quyền vô thức căng cứng lưng, câm như hến.

Bởi vì nhà thiết kế chính của trò chơi này rất khắt khe với cấp dưới của mình, càng khắt khe với bản thân hơn, chỉ cần một sai sót nhỏ, dù là thái độ không đúng mực cũng có thể khiến bọn họ mất chén cơm.

Mất chén cơm của công ty Cực Lạc tương đương với việc bị cả ngành đào thải.

Vì vậy, cấp dưới của cô ta đều được huấn luyện để trở nên biết nghe lời và đạt được hiệu quả cao như trí tuệ nhân tạo, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc thỉnh thoảng bọn họ sẽ tụ tập vào những lúc rảnh rỗi, lén lút gọi cô ta là “mụ phù thủy”. 

Lúc này mụ phù thủy đang nhìn chằm chằm vào Diệp Ngô Đồng trên màn hình, sau khi xem thẻ nhân vật của cô, phát hiện ký hiệu sau tấm thẻ của cô, đáng lẽ tối nay đã bị sinh vật dị dạng báo thù bóp chết từ hai tiếng trước.

Mụ phù thủy lại nhìn thời gian trên màn hình nổi, thời gian trong trò chơi pm: 8:52.

Cô ta còn chưa kịp mở miệng truy hỏi, đột nhiên có một nhân viên thiết kế trò chơi sợ hãi rụt rè, dáng người nhỏ gầy như trẻ con, chủ động giơ tay, đứng lên lắp bắp nói: “Thưa thiết kế chính, đã tiêm thuốc dị hóa cho vật thí nghiệm số 985, nhưng...” 

Dưới ánh sáng xanh của màn hình trò chơi, hình dáng nhỏ gầy kia giống như một xác khô vừa mới bò ra từ hố khai quật.

Cơ bắp trên gương mặt khô gầy cứng đờ như thể vừa bị phong hóa, nuốt nước miếng liên tục rồi nói: “Nhưng không biết tại sao, tinh thần lực của hắn sắp thoát khỏi sự kiểm soát rồi!”

Anh ta run rẩy đưa tay chỉ vào màn hình trò chơi trước mặt mình.

Trên màn hình nổi nhỏ hơn đang hiểu thị một buồng dinh dưỡng màu trắng bạc khép kín, bên trong là người đàn ông cao lớn đang nằm, hình dáng của hắn đã bị vô số dòng dữ liệu chạy trên buồng dinh dưỡng và các ống nối vào khoang che phủ.

Theo góc độ màn hình chỉ có thể nhìn thấy một phần của chiếc cằm rắn rỏi, râu lởm chởm.

Cùng lúc đó, từ màn hình bên cạnh buồng dinh dưỡng, âm thanh “ầm ầm ầm” đang phát ra từ phòng livestream của Diệp Ngô Đồng, sinh vật dị dạng Hà Loan đang ôm lấy đầu mình, điên cuồng đập vào vách núi.

“Không thể nào... Có phải cậu đã dùng sai liều lượng thuốc dị hóa tinh thần cho vật thí nghiệm không?”

Người trợ lý bên cạnh mụ phù thủy trợn tròn mắt, đôi mắt to tới mức trông như tổ tiên của hắn ta có huyết thống ếch xanh.

Là chó săn của mụ phù thủy, hắn ta được các đồng nghiệp “thân thiết” gọi là đèn mắt to.

Hắn ta cũng gầy gò đến đáng thương, giống như phòng thiết kế trò chơi này không cho nhân viên ăn cơm vậy.

Đôi mắt to của hắn ta trợn trừng, như thể tròng mắt sắp bay ra khỏi hốc mắt, hung dữ nhìn chằm chằm vào “xác khô” đang co rúm tựa như muốn đâm đầu vào giữa háng mình.

“Tôi đã dùng đúng liều lượng… đều có ghi chép trong nhật ký tiêm thuốc...”

Dù có biện minh cho bản thân thì xác khô nam cũng không dám nói một cách tự tin.

Đèn mắt to nhất thời cũng chẳng nghĩ ra nên thay “chủ” của mình mắng gì nữa. 

Trong khoảnh khắc bầu không khí trở nên căng thẳng, mụ phù thủy - nhà thiết kế chính nhìn chằm chằm vào sinh vật dị dạng trên màn hình, đột nhiên mở miệng nói: “Lại thêm ba gam thuốc dị hóa tinh thần.”

Hai mắt xác khô nam mở to, trong lòng anh ta thầm nghĩ, liều lượng này đủ để khiến một con voi phát điên.

Nhưng anh ta cũng chỉ mấp máy môi, rồi nhanh chóng mím lại, thậm chí cả đôi mắt cũng cụp xuống.

Sau đó nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Rồi trên màn hình, một ống tiêm nhỏ màu xanh nhạt lặng lẽ tiến về buồng dinh dưỡng.

Người trong buồng dinh dưỡng co giật một lúc, gân xanh trên cổ bỗng nổi lên.

Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Mà trong phòng livestream, Hà Loan vốn đang suy sụp tinh thần, ôm đầu đập vào vách núi đột nhiên co giật dữ dội.

Sau đó kinh mạch toàn thân hắn như được kích thích bởi một sức mạnh vô hình.

Đôi mắt vốn vẩn đục kia hoàn toàn biến thành một màu đỏ tươi với chút sắc xanh u tối.

Nhưng trời quá tối, Diệp Ngô Đồng hoàn toàn chẳng nhận ra sự thay đổi nhỏ ấy.

Cô chỉ nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, lông tơ trên cơ thể dựng hết cả lên.

Cổ họng Hà Loan phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ.

Người xem trong phòng livestream thấy vậy cũng không cãi nhau nữa, tất cả đều nín thở chú ý nhìn vào khoảnh khắc quyết định này.

Diệp Ngô Đồng nuốt ngụm nước bọt, hét lớn: “Dù tôi có chết, tôi cũng phải chết trong tay chính mình, anh đừng nghĩ đến việc bắt được tôi! Tôi không sai!”

Ngay khi Hà Loan lao về phía Diệp Ngô Đồng với tốc độ nhanh như tia chớp, cô đã bất ngờ nhảy xuống phía dưới vách núi!

Mà Hà Loan trong cơn cuồng bạo, vào lúc này như ngọn núi mạnh mẽ đâm tới.

Rõ ràng tinh thần của hắn đã hoàn toàn bạo loạn, chỉ biết giang rộng hai tay để bắt Diệp Ngô Đồng.

Đuổi theo bóng lưng của Diệp Ngô Đồng, trong mắt hắn chỉ còn lại vực thẳm u tối vô tận và ý giết chóc điên cuồng.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, Diệp Ngô Đồng nhảy xuống vực hắn cũng không chịu buông tha cho cô, thuốc dị hóa tinh thần đã đẩy tinh thần của hắn lên đến cực hạn, giờ đây trong mắt hắn chỉ còn lại “kẻ thù” một mất một còn!

Thậm chí hắn còn nhảy theo Diệp Ngô Đồng.

Toàn bộ phòng livestream rơi vào im lặng.

Sau đó có người nhắn một câu… [Chỉ vậy thôi à?]

[Á...]

[Cái quái gì thế? Má nó... Tôi cứ tưởng ít nhất sẽ thấy cảnh xé xác người cơ!]

[Tôi cảm thấy thật khó chịu, cứ như có kiến bò trên người, tôi không chịu nổi!]

[Báo thù cũng không báo thù, ngã chết thật thì hời cho con điếm này quá!]

[... Cũng khá tốt đấy chứ, cả hai cùng chết cũng coi như HE...]

[Não yêu đương cút đi! Hai người bọn họ là kẻ thù một mất một còn đấy!]

Một đám người hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng livestream, nhưng cũng có vài người không cam lòng, nhất quyết muốn xem xác hai người rơi thành một đống bùn.

Theo lý mà nói, khi một nhân vật trong trò chơi chết, dù thế nào ban quản lý cũng sẽ cung cấp hình ảnh cuối cùng.

Lúc số người trong phòng livestream gần như bằng không, màn hình vẫn chưa chuyển sang dưới vực.

Ngay khi mọi người còn đang nghĩ cái livestream chết tiệt này bị lag thì đột nhiên một bàn tay mịn màng trắng trẻo, bên trên có vài vết thương nhưng chẳng ảnh hưởng đến vẻ đẹp, thậm chí mang chút vẻ ngược đãi đã vươn ra từ vách núi… bám chặt vào mép đá bên cạnh vách núi.

Giống như cánh cửa địa ngục đang ầm ầm đóng lại, song lại có một con quỷ xinh đẹp may mắn chạy thoát bò ra từ bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play