6.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệ/nh VIP tại một bệ/nh viện tư.
Khương Dã ngồi bên cạnh.
Ánh mắt anh hướng ra cửa sổ, miệng nhấm nháp trái táo đã gọt vỏ dành cho tôi.
“Sao lại lao vào c/ứu tôi? “
“Bồ T/át trên bệ thờ bỗng dưng phát tâm từ bi rồi hả?”
Tôi chớp mắt.
Bỏ qua giọng điệu châm chọc đầy tính đả kích của anh.
“Khương Dã, tôi khát.”
Anh quay phắt lại.
Miệng lẩm bẩm càu nhàu nhưng vẫn rót cho tôi ly nước ấm.
“Cái thân thể yếu ớt này, đứng hóng chút gió trên sân thượng đã sốt. “
“Liệu có c/ứu nổi ai không mà ra vẻ anh hùng? “
“Nếu tôi không xuống kịp, chưa kịp nhảy lầu thì cậu đã sốt đến ch*t rồi!”
Từng lời anh buông ra sắc như d/ao cứa.
Tôi ngoan ngoãn nghe xong, vươn tay nắm lấy tay anh.
“Khương Dã, đừng sợ.”
Anh bật cười như nghe trò đùa trời giáng.
“ Tôi sợ? Tôi biết sợ là gì?”
Nhưng ngay sau đó, môi anh khẽ mím, vành mắt đỏ hoe.
Khương Dã mười tám tuổi, vẫn còn là một cậu con trai vụng về, kiêu ngạo, sợ hãi nhưng lại thích tỏ ra mạnh mẽ.
Khác xa với hình ảnh một kẻ âm u, đi/ên cuồ/ng và tà/n nh/ẫn mà sau này tôi biết
Anh không rút tay khỏi tay tôi, ngồi xuống cạnh giường.
“Tại sao nhất định phải làm bạn với tôi?”
“Thương hại à?”
Tôi lắc đầu.
Người muốn làm bạn với Khương Dã - không phải tôi của hiện tại.
Hay chính x/á/c hơn, không phải tôi mười tám mà là tôi hai mươi tám tuổi - kẻ đã đ/á/nh mất mọi hứng thú với cuộc sống.
Mỗi khi tuyệt vọng trước thân thể yếu ớt, tôi lại mở cuốn tự truyện của Khương Dã.
Bìa sách không tên, chỉ vội vã ng/uệch ngoạc hai chữ "Khương Dã".
Vừa là tên sách, cũng là tên người.
Anh viết về mọi thứ sau khi trở về nhà, kể cả sự kiện nhảy lầu hôm nay.
Trong trang sách ấy, không có tôi, không có ai đến c/ứu.
Anh gieo mình từ trên cao, không ch*t nhưng mất đôi chân.
Lăn lộn trong bùn đen, bò lê trên đất.
Nhưng anh không khuất phục, nguyên văn viết: “Dù mất đôi cánh, ta vẫn bay xa hơn kẻ lành lặn.”
Với thành tích xuất sắc, anh vào đại học hàng đầu.
Tốt nghiệp, lập công ty, xuất bản sách, du lịch thế giới, nhảy dù, bungee - chiến đấu với cả thế giới.
Chúng tôi chưa từng gặp, nhưng tôi đã biết anh qua những trang sách từ lâu.
Anh là ánh sáng trong cuộc đời tẻ nhạt của tôi.
Nghĩ rằng nếu xuất hiện bên anh thuở thiếu thời, tôi sẽ không để đóa hồng mang khuyết tật - dù khiếm khuyết khiến anh càng thêm xinh đẹp.
Tôi đặt quả táo vào lòng bàn tay Khương Dã.
“Không vì lý do gì, đơn giản tôi muốn làm bạn với anh. “
“Nếu cần lý do...
Anh đẹp trai, tính thế được không?”
Khuông Dã cúi đầu cắn miếng táo, lẩm bẩm: “Lý do tào lao…”
Tôi nhắc khẽ:
“Táo đó để anh gọt cho tôi.”
“Cái lúc nãy... anh ăn rồi.”
Mặt Khương Dã đỏ bừng, tóc gáy dựng đứng.
“Biết rồi! Tôi gọt lại là được chứ gì?”
“Đúng là phiền phức!”
Miệng nói một đằng, tay làm một nẻo.
Cái vẻ ngượng ngùng ấy thật đáng yêu.
7.
Từ khi Khương Dã c/ứu tôi, bố mẹ đã đặc biệt gặp mặt cậu ấy một lần.
Họ dặn dò cậu với tư cách là bạn học, hãy chăm sóc tôi thật tốt.
Cậu ấy đỏ tai ngồi im phăng phắc,
nghiêm túc đảm bảo: "Cháu nhất định sẽ chăm sóc Ôn Hữu thật tốt!"
Rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu chạm phải nụ cười đang nở trên môi tôi.
Cậu ngượng ngùng quay đi, một lúc sau lại ngoảnh lại nhìn tôi.
"Ôn Hữu, giờ chúng ta là bạn rồi."
"Nói ra có lẽ cậu không tin, nhưng............."
Ánh nắng chiều bên cửa sổ dịu dàng xuyên qua kính chiếu lên vai cậu.
Vài chú chim b/éo núc bị gió làm gi/ật mình, đùa nghịch bay lượn giữa không trung.
Khương Dã nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt thành khẩn.
"Ôn Hữu, cậu là người bạn đầu tiên của tôi."
Tôi cười:
"Vinh hạnh của tôi."
Chúng tôi vốn đã là bạn tốt từ lâu rồi.
Từ trước khi cậu, biết đến sự tồn tại của tôi.
8.
Từ bé, cơ thể tôi đã rất yếu ớt, yếu đến mức khó tin.
Biệt thự mỗi ngày đều phải khử trùng, nhân viên y tế đến chăm sóc cũng không được tiếp xúc trực tiếp với tôi. Rõ ràng đang ở trong nhà, nhưng không khí lại giống bệ/nh viện hơn.
Trống trải, thiếu vắng hơi người.
Sinh nhật một tuổi, mẹ tặng tôi đóa hoa vĩnh cửu. Bà xoa đầu tôi, bế tôi ngồi lên đùi. Ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn tôi:
"Sao thế? Không thích món quà này à?"
"Đây là đóa đẹp nhất trong vườn của mẹ, dành riêng cho con yêu đấy."
Năm tôi lên năm, tôi ngắm nhìn đóa hồng đỏ thắm trong bình thủy tinh. Những chiếc gai trên cành đã bị tỉa sạch, chỉ còn lại vết s/ẹo nâu x/ấu xí. Bỗng tôi thấy buồn, đờ đẫn nhìn nó:
"Mất hết gai rồi, chắc nó đ/au lắm nhỉ?"
Mẹ tôi gi/ật mình. Bà đáp:
"Không đâu con yêu, nó chỉ là đóa hồng thôi mà."
Tôi ngẩng đầu nhìn bà:
"Vậy một mình bị nh/ốt trong này, nó có cô đơn không? Như con vậy."
Ánh mắt mẹ chợt khựng lại, sau đó , nước mắt lập tức trào ra. Người mẹ xinh đẹp của tôi đã khóc rất to. Năm tôi năm tuổi thực sự chẳng hiểu gì. Nhưng tôi vẫn sống trong biệt thự ấy. Cứ thế lớn lên từng ngày.
Dường như tôi có tất cả - tiền bạc vô kể, quyền lực mà người khác mơ ước. Nhưng lại như chẳng có gì, xung quanh chỉ trống rỗng. Đến một cơ thể khỏe mạnh cũng không có. Có lẽ điều này nghe thật ủy mị. Nhưng thực sự, tôi chẳng hứng thú chút nào với thế giới này.
Cho đến khi tôi thấy dòng chữ trên bìa tự truyện của anh: “Đời tôi phải là thảo nguyên hoang dại, không phải đường ray tàu hỏa.” Bỗng dưng tôi thấy tò mò mãnh liệt về một người xa lạ.
Tôi muốn biết cuộc đời như thế sẽ ra sao?
Nhưng khi mở sách, tôi chỉ thấy một đóa hồng. Thảm hại, ở tuổi mười tám đã bị c/ắt bỏ hết gai nhọn. Đóa hồng không hoàn hảo đầy bi phẫn, chua xót và tinh thần phản kháng. Tôi ngẩng lên nhìn đóa hoa vĩnh cửu trên bàn.
Như thể đó chính là bông hồng của tôi.
9.
Tài sản của gia tộc Khương, đối với nhà họ Ôn chúng tôi, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: “Không đáng nhắc tới. “
Ngay cả Giang Thần và Lâm Việt, nếu không phải tôi chủ động chuyển trường đến.
Đừng nói là họ, ngay cả cha của họ cũng không đủ tư cách gặp mặt tôi.
Sau hai ngày nghỉ ngơi tại nhà, tôi quay lại trường học.
Vừa tan học, Khương Lâm Hy đã chủ động bước đến, chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi:
"Ôn Hữu, cậu đã khỏe hẳn chưa? Mấy ngày không thấy cậu, tôi lo lắm."
Đằng sau cậu ta còn có Giang Thần và Lâm Việt đi theo.
Một trái một phải, ánh mắt đầy đề phòng và bực dọc hướng về phía tôi.
Tôi thờ ơ ngẩng mắt:
"Vậy sao?"
Khuông Lâm Hy lập tức gật đầu: "Thật mà!
Cậu vừa chuyển trường đã tốt bụng c/ứu anh trai tôi, còn bị bệ/nh nữa.
Tôi thấy có lỗi lắm, hay là... khoảng thời gian này để tôi chăm sóc cậu nhé?"
Đôi mắt to tròn, đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào tôi.
Giang Thần nghe vậy liền không nhịn được:
"Chăm sóc cái gì? Hắn đã trưởng thành rồi, không tự lo được cho bản thân à?
Cậu cũng yếu ớt, cớ gì phải thay mặt Khương Dã cảm ơn hắn? Khương Dã là thứ gì chứ!"
Khương Lâm Hy vẻ mặt lương thiện:
"Sao cậu nói vậy được? Tiểu Dã là anh trai tôi, Ôn Hữu c/ứu anh ấy, tôi phải cảm ơn thôi."
Lâm Việt phụ họa:
"Tiểu Hy, cậu quá tốt bụng rồi."
Khương Lâm Hy ửng đỏ mặt:
"Đâu có, đó là việc nên làm thôi.
Ôn Hữu, đừng để bụng, Giang Thần chỉ là ăn nói hơi thẳng thắn một chút, không cố ý nhắm vào cậu đâu."
Giang Thần nhíu mày:
"Cậu giải thích nhiều với cậu ta làm gì?"
Tôi lạnh lùng nhìn ba người họ diễn vở kịch "huynh đệ tình thâm".
Đợi họ diễn xong, tôi mới lên tiếng:
"Không cần. Tôi không cần người lạ chăm sóc, một mình Khương Dã cũng đủ rồi."
Chưa kịp nói gì thêm, Khương Lâm Hy đã đỏ hoe mắt, như sắp khóc:
"Xin lỗi,... đều là do tớ tự đa tình"
Nói rồi cậu ta quay người chạy vội ra ngoài, như thể tôi vừa phạm tội tày trời.
Giang Thần vội vàng đuổi theo:
"Cậu ăn nói với Tiểu Hy thế nào hả? Đừng có không biết điều!"
Lâm Việt đơ người. Tôi lạnh lùng liếc nhìn:
"Lâm Việt, 18 tuổi không nhỏ nữa rồi. Hôm nay cậu chạm một ngón tay vào tôi, ngày mai tôi bắt cha cậu quỳ gối trước mặt tôi.Không tin? Cứ thử đi."
Lâm Việt đỏ mặt tía tai, ng/ực phập phồng gi/ận dữ. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không dám hạ thủ.
So với vũ lực mạnh mẽ,
Người có nhược điểm mới dễ dàng bị kiểm soát hơn.
10.
Thành tích của tôi không tệ, nhưng Khương Dã còn xuất sắc hơn. Do vấn đề sức khỏe, tôi phải tránh những việc tiêu hao quá nhiều tinh thần. Suy cho cùng, tôi cũng không cần thành tích để chứng minh bản thân.
Thường ngày, hai đứa chúng tôi chỉ giải bài tập, đọc sách, thảo luận nhiều cách giải quyết vấn đề. Mỗi quan điểm của Khương Dã đều khiến tôi cảm thấy mới mẻ. Tôi như thấy hình bóng Khương Dã 28 tuổi hiện về, nhưng không còn sắc bén và cực đoan như trước. Trông cậu ấy ổn định mọi mặt, nhưng tôi biết vết nứt mang tên "gia đình" vẫn đang âm thầm lan rộng trong cậu.
Tôi không biết Khương Dã năm 28 tuổi đã hồi sinh từ vực thẳm tuyệt vọng thế nào, nhưng tôi biết mình phải kéo Khương Dã 18 tuổi ra khỏi vũng lầy.
Sức khỏe tôi yếu ớt. Đôi khi mở cửa sổ hứng chút gió cũng cảm lạnh, ốm liền mấy ngày. Khương Dã hoàn toàn ngược lại. Cậu ấy như ngọn cỏ dại - đong đưa theo gió nhưng vẫn bám rễ kiên cường, tràn đầy sức sống bất tận. Ngay cả mẹ tôi cũng nhận xét: “Thằng bé Khoáng Dã này tốt đấy, trông con cũng có tinh thần hơn.."
Tôi cúi đầu lật trang sách, khẽ cười: "Vâng, cậu ấy tốt thật." Ánh mắt tôi lướt qua vệt nắng vàng rực ngoài cửa sổ.
Hôm nay Khương Dã đến muộn. Nhung một tháng qua, hình như cậu ấy có bí mật riêng. Tôi không hỏi, cậu ấy cũng không nói. Chỉ là mỗi ngày gặp tôi, trông cậu ấy luôn rất mệt mỏi. Thỉnh thoảng ngày hôm sau gặp mặt, trên người còn mang theo vết thương.
Ban đầu tôi chẳng nhận ra. Cho đến tiết thể dục, quả bóng của Lâm Việt lỡ tay ném về phía tôi.