Quả đúng như lời Tử Tang.
Nàng quả thực vừa nói dối, và quả thực vừa rồi cũng đang hồi tưởng.
Nàng không phải lúc nào cũng bi quan về nhân tính, chỉ là từng ngu ngốc, từng bị tổn thương, nên mới hiểu làm người chớ nên quá dễ cảm động vì chính mình.
Người ta vừa đối tốt một chút, đã đem lòng hết dạ, coi như tri kỷ, bạn bè, chỉ hận không thể giúp người ta mọi chuyện đúng là quá ngốc.
Lúc ở ngoài giảng đường, nàng nhìn Tiết Nhiễm Nhiễm phía dưới, thầm nghĩ: nếu năm xưa nàng cũng sớm hiểu ra đạo lý này, hoặc có ai đó chịu quát nàng một câu "đồ ngu", thì có lẽ nàng đã bớt chịu tổn thương hơn một chút.
Sự im lặng giữa hai người cũng không kéo dài lâu, sau khi ứng phó qua loa xong, Tử Tang lại mở lời: “Chuyện ngươi viết ta đã xem qua, quá giả. Vẫn nên viết chân thật thì hơn.” Tay hắn dừng lật trang, giọng đều đều: “Viết đoạn ngươi vừa nhớ lại ấy.”
Lâm Linh ngạc nhiên: “Giả à? Ta thấy cũng tạm mà…” rồi không mấy để tâm xua tay: “Chắc do lâu quá, ta không nhớ rõ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play