Khi hương xa nhà họ Bùi đến nơi, xuân của Quân Châu cũng theo đó mà bừng tỉnh.
Chỉ trong một đêm, hoa nở rộ khắp sân, hương thơm ngào ngạt.
Láng giềng tả hữu đều đến chúc mừng, bảo rằng là ý trời, nàng vốn có mệnh làm phụ kinh kỳ, hưởng tận phú quý nhân gian. Mẫu thân vì thế mà xuân ý dạt dào, rải tiền mừng khắp nơi.
Pháo nổ vang trời.
Phong cảnh như thế, duy chỉ có Thanh Chi là chẳng thể nở nụ cười.
Nếu thời gian có thể quay lại chín năm trước, nàng tuyệt đối sẽ không cùng Bùi Liên Anh đính hôn.
Đáng tiếc thay.
Từ lúc chào đời nàng đã quen biết Bùi Liên Anh, gần gũi như láng giềng, lại vì dung mạo tuấn tú của chàng mà cảm mến. Phụ thân thương nàng như minh châu trong tay, trăm điều suy nghĩ đều vì nàng, mới định nên mối nhân duyên từ thuở bé.
Sau khi đính ước, Bùi Liên Anh vì lớn hơn nàng sáu tuổi, liền dạy nàng đọc chữ hiểu nghĩa, học lấy quy củ. Nàng vốn chẳng phải người theo khuôn phép, so với Bùi Liên Anh ôn nhã trầm tĩnh, hiếu học không mệt, nàng lại trèo cây lội suối, linh hoạt như long như hổ. Muốn nàng tĩnh tâm học tập, quả là chuyện khó như lên trời. Nhưng chỉ cần nhìn gương mặt của Bùi Liên Anh, nàng liền ngoan ngoãn như thỏ, ngay cả thơ phú cũng chịu đọc.
Từ đó, không trèo cây, chẳng lội suối, mê đắm trong nụ cười động lòng người của vị hôn phu, chẳng khác gì con rối vô tri.
Cứ như vậy, học hành suốt hai ba năm, tâm trí nàng dần trưởng thành, bắt đầu mơ hồ nhận ra dụng ý của Bùi Liên Anh.
Đồng là người Quân Châu, một là nữ nhi thợ dệt, một là con nhà nho nghèo, nàng không mưu cầu cao xa, nhưng Bùi Liên Anh lại ôm chí lớn, dù là tiền đồ hay người phối ngẫu trong tương lai, đều mang theo bao hy vọng.
Đáng tiếc nhà họ Bùi thiếu ân nghĩa với nhà họ Trần, phụng mệnh phụ mẫu mà sớm định thân, chỉ có thể dốc lòng uốn nắn nơi nàng. Dạy nàng cười không lộ răng, dạy nàng đi đứng nhẹ nhàng, đoan trang hiền thục.
Việc này không được, việc kia không nên, trói buộc đủ điều.
Chỉ là, đến khi nàng tỉnh ngộ thì Bùi Liên Anh đã lên đường vào kinh.
Một lần dự hội thi, tên đề bảng vàng, được thiên tử ngự điểm làm Trạng nguyên.
Tin vui từ kinh thành xa xôi truyền về, khi ấy phụ thân nàng đã qua đời, mẫu thân mừng đến rơi lệ, thân bằng cố hữu ai nấy đều hâm mộ. Chỉ có nàng nghĩ, kinh thành là nơi khuê tú tụ hội, khắp chốn đều là tài nữ, hẳn Bùi Liên Anh phải vui mừng lắm chăng?
Nàng đoán chàng sẽ lui hôn.
Quả nhiên nhà họ Bùi cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ có mẫu thân Bùi Liên Anh là Lý Cử Nhi gửi thư tới, nói chàng mới vào Hàn lâm viện, bận biên soạn thư sách, trượng phu lại muốn khai trương việc buôn bán ở kinh, xin bảo nàng và mẫu thân nhẫn nại chờ thêm.
Kẻ trông chờ trò cười thiên hạ thì xưa nay chẳng thiếu, chẳng bao lâu tin đồn nổi lên bốn phía, rằng nhà họ Bùi muốn hối hôn, rằng họ Trần nay chẳng còn xứng với họ Bùi, rằng kinh thành là nơi quyền quý tụ hội, nhà họ Bùi kết thân với ai chẳng tốt hơn nhà họ Trần?
Nhưng mẫu thân nàng chẳng tin, cứ thúc nàng may áo cưới.
Tục lệ nước Lương, áo cưới phải do thiếu nữ chuẩn bị từ nhỏ.
Phụ thân nàng, cùng cô cô đều là bậc cao thủ dệt gấm, nàng quen mắt quen tay, lại được cô cô chỉ dạy, nữ công may vá cũng xưng là tinh xảo, may một chiếc áo cưới chẳng phải điều khó.
Nàng không cự tuyệt mẫu thân.
Dẫu mối hôn sự này chẳng thành, nàng vẫn có thể lấy người khác, áo cưới không uổng phí.
Ai ngờ sau khi may xong áo cưới, Bùi Liên Anh lại thăng quan, lời đồn càng lúc càng nhiều, thậm chí có người quả quyết rằng họ Bùi đã kết thân với danh môn vọng tộc nào đó.
Mẫu thân nàng vẫn vững như Thái Sơn, chẳng hề dao động.
Thư của Bùi Liên Anh tới kịp lúc, vừa vặn giữ thể diện cho mẫu thân nàng, cũng khiến tin đồn tiêu tan, chỉ là nội dung thư ngày một nhạt nhẽo, viết cũng như không.
Nàng càng chuyên tâm học dệt cùng cô cô.
Năm ngoái, Bùi Liên Anh lại thăng chức lần nữa, tuổi còn trẻ mà đã làm đến chức Tả Thiếu Khanh tứ phẩm. Tương lai nhạc mẫu viết thư tới, trong lời chữ tràn đầy hoan hỷ, nói đã mua sẵn nhà cửa nơi kinh thành, sẽ sớm đón mẫu tử nàng vào kinh, hai nhà cùng thương nghị chuyện hôn nhân.
Thật là chuyện khó mà hiểu nổi.
Tới đây, Thanh Chi thật chẳng thể minh bạch, chẳng lẽ do nàng suy nghĩ quá nhiều? Chẳng lẽ Bùi Liên Anh thực tâm vừa ý mối hôn này? Nàng chợt hoài nghi phán đoán của bản thân bao năm qua.
Cho đến khi lại nhận được thư của chàng.
Bùi Liên Anh văn tài xuất chúng, trước khi bóc thư, nàng đã thấp thỏm đoán biết đôi phần. Nàng nay đã trưởng thành, nếu chàng thật lòng, thì thư lần này ắt sẽ khác trước. Nào ngờ trong thư chẳng có gì, chớ nói tình ý, đến chữ “nhớ” cũng không, chỉ nói sang năm tháng Hai sẽ đón cả nhà nàng vào kinh.
Nếu chẳng phải tên nàng hiện rõ, nàng đã ngỡ thư ấy viết cho mẫu thân, dẫu ngó nghiêng thế nào, cũng chẳng thấy được chút gì đặc biệt.
Thư ấy về sau bị nàng xé vụn, ném vào bếp lò, mẫu thân hỏi tới, nàng chỉ nói lỡ tay đánh mất. Nào ngờ đến tháng Hai, nhà họ Bùi thật sự cho xe ngựa tới đón.
Thanh Chi khẽ nhíu mày, qua cửa sổ nhìn cỗ xe ngựa đang chậm rãi rời xa mái nhà nàng đã sống mười bảy năm.
Gốc đào già trong viện, hoa nở đầy cành, mỗi lúc một xa.
Thuở ấy, bao mùa hạ trôi qua, nàng thường trèo lên cây, ném trái đào chín mọng cho Bùi Liên Anh bên nhà… Cứ có gì ngon là nàng lại chẳng nhịn được mà ném cho chàng.
Khi đó, nụ cười của chàng rực rỡ biết bao.
Rực rỡ đến mức khiến nàng ngộ nhận quá nhiều.
Chu Như thấy con gái buồn bã, trong lòng lấy làm lạ: “Con sao thế? Ngày lành như vậy, cớ gì lại mặt ủ mày chau?”
Thật chẳng biết bắt đầu từ đâu, Thanh Chi đành đáp qua loa: “Chỉ là có chút không nỡ rời Quân Châu.”
“Ôi chao, Quân Châu thì có gì hay? Nơi thâm sơn cùng cốc, sao sánh được với kinh kỳ? Kinh thành là dưới chân thiên tử, nghe đâu nơi nơi đều là lầu cao điện ngọc.”
Thanh Chi không phải không muốn đến kinh thành, phụ thân lúc sinh thời từng nhiều lần nhắc đến, nói những thợ khéo bậc nhất đều tụ hội nơi đó, nếu có thể chiếm một vị trí ở kinh thành, cuộc đời này cũng không uổng. Phụ thân mang chí hướng cao xa, tiếc rằng bạc mệnh, Thanh Chi cất tiếng: “Kinh thành phồn hoa cỡ nào, ta cũng muốn tới mở mang tầm mắt.”
“Đến lúc đó, để Liên Anh dẫn con đi dạo khắp nơi…” Chu Như chăm chú nhìn dung nhan nữ nhi, “Chúng ta Quân Châu sao bì được với kinh thành, nhưng núi sông hữu tình, nhân kiệt địa linh. Những tiểu thư nơi kinh thành, chưa chắc đã hơn được con.”
Nàng tin vào nhà họ Bùi, song cũng từng bị lời đồn làm tổn thương.
Nào là con rể muốn cưới tiểu thư thế gia, ái nữ quyền quý - con gái bà, chỗ nào không bằng người ta? Dung mạo xinh đẹp đã đành, nữ công khéo léo, lại còn biết dệt gấm, nấu nướng cũng giỏi.
Còn như gia thế…
Gái nhà người ta cần chi gia thế? Nam nhi cưới vợ xét đến môn đăng hộ đối, sao không thử làm rể nhà người ta? Phi!
“Chỉ là sau này con không cần dệt gấm nữa.” Phu quân mất sớm, con gái bỗng chốc hiểu chuyện hơn người, việc gì cũng lo, cái gì cũng học. Cái nhà này là nhờ con gái cùng cô em chồng gánh vác mà chống đỡ đến giờ. Nhưng nay con đã là mệnh phụ quan gia, về sau chỉ cần hưởng phúc.
Bà liếc mắt nhìn em chồng — Trần Niệm: “A Niệm, muội cũng vậy.”
Trần Niệm không đáp, chỉ nhấc mi mắt lên một cái.
Em chồng năm nay hai tám, vẫn chưa xuất giá, đương nhiên có nỗi niềm riêng, thân là chị dâu, bà cũng từng cân nhắc cho nàng. Chỉ là tính tình muội ấy lãnh đạm, bà cũng không dám nói nhiều, dặn con đôi câu lại quay sang: “Nhìn xem, đầu ngón tay con đều chai hết cả, sau này phải tĩnh dưỡng lại, các thiên kim nhà giàu ai lại đụng tới giọt nước mùa xuân đâu.”
Tốt đẹp làm sao, cần gì phải so với nhà quyền quý? Nhà họ Trần bao đời làm nghề dệt gấm, đáng tiếc phụ thân nàng vừa có chút đột phá về kỹ nghệ, chưa kịp thi thố đã bệnh mất, giờ lại bảo nàng dưỡng tay, vậy cô cô một người sao kham nổi việc dệt gấm?
Chẳng lẽ không màng đến tương lai nhà họ Trần nữa ư? Thanh Chi rụt tay về: “Dưỡng gì chứ, chưa chắc đã thành quan phu nhân đâu.”
Chu Như nhíu mày: “Con nói thế là có ý gì? Bên nhà họ Bùi đã cử người tới đón, còn mua nhà trong kinh cho chúng ta, chỉ chờ định ngày lành nữa thôi, sao lại không thành quan phu nhân?” Bà khẽ gõ trán con gái, “Đừng nghĩ vẩn vơ, mấy lời đồn đại nhà họ Bùi muốn lui hôn là do người ta ghen tỵ với nhà mình, ghen tỵ với con đấy, nhà họ Bùi vẫn tốt mà!”
Mẹ nàng thật sự không biết gì cả… song giờ chính bản thân nàng cũng chẳng đoán nổi nhà họ Bùi đang nghĩ gì. Thanh Chi âm thầm quyết định, cứ đợi hai nhà gặp mặt rồi tính tiếp.
Hơn mười ngày sau, xe ngựa tới ngoài thành kinh sư.
Quan đạo rộng lớn hai bên trồng đào lý rợp trời, đua nhau khoe sắc xuân, xe ngựa xe ngựa nối tiếp không dứt.
Phía trước không xa, tường thành hùng vĩ tắm mình trong ánh nắng, tựa như khoác giáp trụ lấp lánh ánh xanh.
Chu Như vô cùng phấn khởi, từ trong bọc lấy ra lộ dẫn, giục phu xe vào thành.
Mà Thanh Chi cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn.
Khó trách phụ thân luôn nhắc đến kinh thành, quả thật phồn hoa ngoài sức tưởng tượng. Không nói chi xa, chỉ riêng khúc sông Tang ngoài thành kia, thuyền bè qua lại, đã đủ khiến người ta chấn động. Nàng chưa từng thấy nhiều thương thuyền, khách thuyền đến vậy - nhất là thương thuyền, buồm trắng như mây, thân thuyền to như núi, nối dài vô tận.
Hình ảnh trong trí nhớ, bến tàu Quân Châu bình thường nhiều nhất chỉ có mười mấy chiếc thuyền.
Đang mãi mê ngắm nhìn, tai chợt nghe tiếng mẫu thân dặn dò: “Lát nữa xuống xe, cẩn thận đừng để bẩn váy áo.”
Lúc sắp đến kinh thành, mẫu thân đã bảo nàng thay bộ váy áo khác. Thanh Chi tự mình dệt gấm, chỉ liếc qua chiếc váy thêu chỉ vàng này là biết quý giá, ước chừng ít nhất cũng mất hơn mười lạng bạc.
Phụ thân mất sớm, nhà không trụ cột, dù có cô cô cùng nàng dệt gấm, kỹ nghệ vẫn không thể bằng phụ thân, tốc độ lại càng chậm hơn nhiều. Khoản tiền này, chắc chắn mẫu thân phải nhẫn tâm lắm mới nỡ bỏ ra.
Nhưng mà, cần gì phải thế?
Nhà họ Bùi nào đâu không rõ gia cảnh nhà họ Trần?
Thấy nữ nhi bất mãn, Chu Như nói: “Mẹ mua ở tiệm La Ký đó,” chính là cửa hàng y phục lớn nhất Quân Châu, “Chưởng quầy nói, các tiểu thư trong kinh thành đều mặc như vậy.”
Thanh Chi: “…”
E rằng mẹ đã bị gạt rồi.
Tiểu thư ở kinh thành, không nói ngàn người, trăm người cũng có, làm gì có chuyện ai cũng mặc giống nhau? Chắc là mẹ sợ nàng bị người ta chê cười, mềm lòng nhất thời mà thôi.
Xem ra ở Quân Châu, mẫu thân ra vẻ tự tin đầy mình, kỳ thực trong lòng cũng không yên.
Trong mắt mọi người, nàng bây giờ là trèo cao.
Có điều… dù có trèo cao, nếu Bùi Liên Anh vẫn như trước đây, chuyện gì cũng quản, nàng chẳng thèm lấy hắn!
Qua trạm kiểm soát của binh sĩ giữ cổng Nam Nhạc môn, phu xe điều khiển xe ngựa chạy tới đầu hẻm Liên Hoa bên ngoài thành.
Nhà họ Bùi ở tận cùng trong ngõ.
Tiểu tư bên trong sớm đã chờ sẵn, nghe tiếng động liền vội mở cổng. Trông thấy phu xe, hắn cười niềm nở chào hỏi: “Rốt cuộc cũng đón được phu nhân và tiểu thư nhà họ Trần rồi sao?”
Phu xe đáp: “Đúng vậy, mau vào bẩm với lão gia, phu nhân đi.”
Tiểu tư tò mò không thôi, muốn ngắm dung mạo vị thiếu phu nhân tương lai một chút. Dù gì thiếu gia nhà hắn là quan tứ phẩm, còn nhà họ Trần chỉ là dân dệt gấm, môn không đăng, hộ chẳng đối — hẳn phải là một giai nhân tuyệt sắc mới được.
Không ngờ vừa liếc, liền bị đôi mắt nàng làm cho ngây dại — tựa ngọc đen khảm trong tuyết, thanh khiết long lanh, sáng ngời chói mắt, như nước xuân lặng lẽ, đẹp không vướng bụi.
Tâm hồn hắn như bị hút mất.
Phu xe cất cao giọng: “Mau đi đi, phu nhân chắc chờ sốt ruột lắm rồi!”
Tiểu tư như tỉnh mộng, vội vàng chạy vào bẩm báo.
Không bao lâu sau, có tiếng bước chân vang lên, Chu Như mừng rỡ nói: “Là quản sự nhà họ Bùi tới đón rồi…” Bà tặc lưỡi, kéo tay áo nữ nhi, “Còn có nha hoàn đi theo nữa, quả là có khí thế, chẳng biết chàng rể tốt của ta có ở nhà không.”
Từ sau khi định thân, Bùi Liên Anh luôn là “chàng rể tốt” trong miệng mẹ nàng. Về sau hắn càng thăng quan tiến chức, lại càng được ca tụng như trăng sáng trên trời. Thanh Chi thầm nghĩ, nhưng cách danh “phu quân tốt”, hắn còn xa lắm.