Sao đời này Phó Thanh Hứa lại không lạnh lùng vô tình như kiếp trước nhỉ? Thậm chí trong lúc kính rượu, anh ấy còn luôn đứng bên cạnh tôi, giới thiệu từng bàn với họ hàng của mình: "Đây là vợ tôi, Hứa Nhạc."
Anh ấy rót cho tôi nước ấm, còn mình thì uống rượu trắng.
Tối đến, tôi nhìn anh ấy say khướt, mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày, trông càng không thực chút nào.
Tôi nằm bên cạnh, cảm thấy khó ngủ.
Nghĩ đến việc phải chịu đựng thêm mười năm nữa mới có thể thừa kế tài sản, tôi lại càng trằn trọc hơn.
Mãi đến khi trời hửng sáng, tôi mới chợp mắt được.
Vừa ngủ được một lát thì điện thoại reo.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của người anh hàng xóm lớn lên cùng tôi: "Nhạc Nhạc, anh nghe chuyện của nhà em rồi, em có muốn đi đâu đó thư giãn không? Anh có thể đi cùng em."
Vừa mới ngủ dậy, tôi bực bội: "Đại ca à, anh bị sao thế? Em vừa mới kết hôn, không đi nghỉ ngơi với chồng mà đi với anh à? Anh bị bệnh hả?"
Nói xong, tôi mới nhớ ra kiếp trước tôi đã không đi nghỉ cùng anh ta.
Tôi đã đóng chặt trái tim mình, đi du lịch một mình.
Nhưng tôi cũng nhớ rằng cuộc điện thoại này, kiếp trước tôi đã nghe rất lâu. Rõ ràng biết Phó Thanh Hứa đứng ở cửa, nhưng tôi vẫn tức giận mà nói xấu anh ấy rất nhiều.
Kiếp trước, có lẽ Phó Thanh Hứa đã hiểu lầm.
Vừa cúp điện thoại, tôi đã thấy Phó Thanh Hứa – người vốn ít khi cười – đang đứng ở cửa, khóe môi hơi nhếch lên 2°.
Anh ấy vốn luôn là người lạnh lùng, nên dù chỉ là nụ cười nhẹ 2° cũng trở nên cực kỳ nổi bật.
"Khi nào dậy thì xuống ăn sáng." Phó Thanh Hứa vào phòng, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói lạnh nhạt.
Tôi không muốn nhúc nhích nữa.
"Ăn sáng với gia đình năm trăm nghìn, ăn xong nếu cô không thích căn nhà cũ, tôi sẽ đưa cô đến biệt thự mà tôi đã chuẩn bị cho đám cưới."
Lúc đó, tôi lại muốn nhúc nhích.
Sau bữa sáng với nhà họ Phó, anh ấy đưa tôi đến biệt thự của mình.
Trong vườn, hoa tường vi đang nở rộ.
Tôi không kiềm được mà hỏi một câu đã khiến tôi băn khoăn nhiều năm: "Có phải anh trồng hoa tường vi này vì Lý Tường Vy không?"
Lý Tường Vy là "bạch nguyệt quang" của anh ấy.
Vì tên cô ta có chữ "Tường Vy", nên tôi luôn nghĩ anh ấy trồng cả vườn hoa này là vì cô ta. Mỗi năm, anh ấy đều tự tay cắt tỉa cành hoa, chạm vào những nụ hoa với sự dịu dàng như đang nâng niu báu vật.
Bước chân Phó Thanh Hứa khựng lại, giọng nói của anh ấy pha chút lạnh lẽo: "Không phải."
"Ồ."
Những bông hoa tường vi xinh đẹp luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ, huống chi là khi chúng đã phủ kín cả một bức tường hoa.
Gió chiều lay động, bước vào khu vườn giống như bước vào thế giới cổ tích, đẹp đẽ và huyền ảo.
Vừa bước vào sân, một chú chó Golden Retriever bất ngờ lao về phía tôi, liếm lấy liếm để khiến tôi sợ hãi mà lùi lại vài bước.
Phó Thanh Hứa kéo chú chó ra, nét mặt có chút không tự nhiên.
"Tôi bôi một ít thức ăn yêu thích của nó lên bức ảnh của cô để nó ghi nhớ. Nên khi thấy cô, nó có hơi kích động."
Tôi từng thấy ảnh của Lý Tường Vy chụp cùng chú chó này, còn tưởng rằng nó là do cô ta và Phó Thanh Hứa nuôi cùng nhau.
Có vẻ như không phải vậy.
Nhưng chuyện anh ấy lấy ảnh của tôi để bôi thức ăn cho chó vẫn khiến tôi không nhịn được mà giật giật khóe miệng.