16.

Ngày thứ ba Lý Trạm xin nghỉ phép, tôi xông thẳng vào nhà em.

Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà Lý Trạm.

Căn nhà không lớn, đồ đạc bày biện rất ít nhưng ngăn nắp.

Thứ duy nhất bừa bộn là những chai rư/ợu vương vãi khắp phòng khách cùng Lý Trạm đang ôm chai say ngủ thiếp đi trên sofa.

Tôi thanh toán tiền cho thợ mở khóa, bước đến cạnh ghế sofa ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào mặt em: "Tỉnh dậy đi."

Lý Trạm nhíu mày, mở mắt ngơ ngác nhìn tôi một hồi lâu, buông chai rư/ợu ra ôm chầm lấy tôi.

Hắn dùng hết sực kéo tôi lật người, ép ch/ặt tôi vào khoảng giữa người hắn và tấm sofa, tay chân quấn ch/ặt lấy tôi như trăn cuốn. Cằm hắn cọ cọ lên đỉnh đầu tôi, giọng khàn đặc lẩm bẩm: "Cảnh Chiêu..."

Lại gọi: "Cảnh Chiêu."

"Đừng đi... đừng lạnh nhạt với em nữa..."

Đúng là kẻ x/ấu m/áu mồm lại đi tố giác trước.

Ai là người trước hờ hững đây?

Lý Trạm rõ ràng đang mê man, nửa phần vì say, nửa phần vì sốt.

Sờ vào người thấy nóng rẫy.

Tôi đẩy nhẹ hắn: "Lý Trạm, buông ra. Em đang sốt, để anh tìm th/uốc."

Không đẩy thì thôi, vừa động tay đã bị hắn siết ch/ặt hơn, giọng ngang ngược: "Không buông."

Lại nói: "Bài chính tả tiếng Anh của em đúng hết."

...

Vẫn còn nhớ chuyện ấy à.

Bàn tay lớn của hắn lần lên mặt tôi, mò mẫm tìm miệng để hôn, từ sống mũi xuống môi, giọng khản đục: "Toàn điểm mười, thưởng cho em đi."

Lúc này tôi mới phát hiện, những lần trước có thể đẩy được Lý Trạm ra là vì hắn cố nén lực.

Nếu em không muốn buông, tôi đâu dễ dàng thoát được.

Lực tay tên này mạnh đến phi lý.

Hắn nhắm nghiền mắt hôn tôi từ trên xuống dưới, áo phông bị vén lên đến tận rốn, tay còn kéo ống quần tôi xuống.

Bị em hôn đến ngột ngạt, tôi chống vai hắn: "Lý Trạm, em còn đang sốt... Đợi khỏi bệ/nh rồi..."

Lý Trạm nắm ch/ặt cổ tay tôi, từng chút một hôn lên mu bàn tay, giọng lí nhí: "Không sốt, không ốm. Em khỏe lắm."

Khỏe cái nỗi gì! Người nóng như lửa còn giãy đành đạch.

17.

Công khi đang ốm, Lý Trạm công xong liền ngã quỵ.

Tôi r/un r/ẩy hai chân, lục tìm hai viên hạ sốt, vội vàng đút cho em uống.

Ngã vật xuống giường, nhắm mắt thiếp đi ngay.

Đồ s/úc si/nh! Lúc tỉnh dậy sẽ tính sổ.

Tỉnh dậy lần nữa, trời đã hoàng hôn.

Ánh trời mờ ảo, Lý Trạm ngồi ở đầu giường hút th/uốc.

Tôi mon men lại gần, nhân lúc em không đề phòng, dùng tay vê tắt điếu th/uốc.

"Đậu xanh!"

Lý Trạm vội đưa điếu th/uốc ra xa, ấn vào gạt tàn, nắm ch/ặt tay tôi, nhìn vết bỏng vừa mới hình thành, gân xanh trên trán gi/ật giật: "Cảnh Chiêu, anh muốn ăn đò/n à? Đó là đầu th/uốc lá, anh dùng tay không mà vê hả?!"

Tôi không mấy để tâm, nói: "Từ giờ đừng hút nữa, còn trẻ đã không chịu học điều tốt, già sẽ sinh bệ/nh đấy."

Lý Trạm không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn tay tôi, nhìn một lúc lâu, rồi cầm ngón tay bị bỏng của tôi đưa lên miệng.

Đầu ngón tay ướt át mềm mại. Lòng tôi cũng mềm theo, rút tay lại, nâng mặt Lý Trạm lên hôn.

Lý Trạm ôm lấy eo tôi, để mặc tôi hôn một lúc, rồi siết ch/ặt vào lòng, giọng khàn đặc: “Sợ anh rồi đấy.”

18.

Điểm số của Lý Trạm kém một cách khó hiểu, lại học bù quá muộn.

Kết quả thi đại học đương nhiên không được như ý.

268 điểm - con số này như đ/ập thẳng vào mặt Lý Trạm.

Tôi muốn kèm cặp em ấy ôn tập, nhưng Lý Trạm không đồng ý.

Nhưng tính bướng của tôi mạnh hơn em.

Suốt năm ôn thi ấy, Lý Trạm học như đi/ên.

Đôi lần nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, tôi vẫn thấy ánh đèn bàn học cùng bóng lưng đang cặm cụi của em.

Trước kia tôi ép Lý Trạm học bài.

Giờ tôi phải ép Lý Trạm nghỉ ngơi.

Lý Trạm cũng không cảm thấy sao cả, ngược lại còn an ủi tôi: "Không sao, em không mệt."

Nhiều lần ăn cơm còn ngủ gục trên bàn.

Tôi tức đi/ên lên cãi nhau, Lý Trạm chỉ im lặng nghe tôi m/ắng xong rồi ôm tôi hôn.

Cho đến một lần sau khi cãi vã, Lý Trạm cúi mắt nói: "Cảnh Chiêu, em không thể làm anh thất vọng."

"Anh nói muốn cùng nhau vào đại học, em vẫn nhớ nguyên từng chữ, anh cũng không được quên đâu."

"Cảnh Chiêu, em không muốn anh phải chịu thiệt thòi." Lý Trạm xoa má tôi, ánh mắt dịu dàng: "Anh xứng đáng với điều tốt nhất. Nhưng nếu người đó nhất định phải là em, thì em hy vọng mình có thể trở thành điều tốt nhất ấy."

Lý Trạm không biết rằng, từ lâu em đã là điều tuyệt vời nhất rồi.

19.

Năm tôi ba mươi lăm tuổi.

Lý Trạm đã có sự nghiệp thành công.

Ngay cả bố tôi cũng khen ngợi hết lời.

Lý do khiến ông khen không ngớt, tất nhiên còn vì mười năm trước Lý Trạm đã giúp ông vượt qua khủng hoảng đối mặt với phá sản. Khi ấy để lấp đầy khoản thâm hụt trong sổ  sách của bố tôi, Lý Trạm đã dốc hết toàn bộ tiền tích góp, suýt chút nữa công ty mới khởi nghiệp của em phải đóng cửa.

Ngày 7 tháng 8, một trận mưa lớn đổ xuống.

Tôi mơ thấy ngôi m/ộ của Lý Trạm, tỉnh dậy giữa đêm, ngơ ngác nhìn trận mưa rào ngoài cửa sổ.

Cánh cửa phía sau bật mở.

Tôi nghe thấy tiếng thở gấp của đàn ông.

Lý Trạm ướt sũng mưa, h/ồn hển xông vào phòng, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi ngẩn người: "Em không phải đi công tác sao? Sao..."

Lý Trạm nhanh chóng bước vài bước, lao đến ôm ch/ặt lấy tôi, gọi tên tôi trong nghẹn ngào.

"Cảnh Chiêu."

"Cảnh Chiêu à..."

Giọt nước nóng hổi rơi xuống cổ, giọng Lý Trạm khàn đặc nghẹn lại: "Cảnh Chiêu của em... anh đã khổ cực quá rồi."

Trong khoảnh khắc, nước mắt nóng hổi trào ra.

Tôi túm ch/ặt áo Lý Trạm, gào khóc thảm thiết.

"Lý Trạm, anh mơ thấy em ch*t rồi."

"Em không ch*t đâu, em sẽ sống thật lâu bên Cảnh Chiêu."

HẾT 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play