Chương 6: Cầu tỷ tỷ thu nhận
◎ Tỷ tỷ sắp đặt thế nào cũng được ◎
Nếu là đại thần trong triều có việc cần cầu kiến, thường sẽ được cho phép tiến cung trước, rồi chờ đợi ở một cung điện riêng biệt. Nhưng trường hợp của Diệp Phúc Lăng thì lại khác, thân phận của chàng đặc biệt, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài hoàng cung. Giờ được cho vào trong, cũng phải mất một khoảng thời gian nữa.
“Bệ hạ, vậy thần xin được cáo lui trước.”
Nạp Lan Tiệp cúi người hành lễ, trong lòng còn ôm lấy đứa trẻ.
Vu Uy gật đầu. Nghĩ đến chuyện y vừa mãn cữ đã lập tức vào cung hầu giá, chỉ sợ suốt thời gian ấy luôn thấp thỏm bất an. Vì vậy, nàng khoát tay cho y lui xuống nghỉ ngơi.
Nào ngờ y vừa mới lùi được một bước, đứa trẻ trong lòng bỗng òa khóc, hai cánh tay nhỏ quơ loạn, chẳng rõ vì sao lại náo loạn như thế.
Nạp Lan Tiệp sợ tiếng khóc làm phiền đến Vu Uy, khiến nàng không vui, liền vội vàng ôm con lùi lại nhanh hơn, nhưng chưa kịp bước ra ngoài đã bị nàng gọi lại.
“Xem ra bé Khước không muốn rời đi rồi. Mau lại đây, để mẫu hoàng bế một lát nào.”
Có lẽ vì người già thường có cảm tình đặc biệt với trẻ con, mà Vu Uy tuy đang mang hình hài thanh xuân, nhưng tâm lý vẫn chưa hoàn toàn thay đổi.
Đây cũng xem như là đứa trẻ đầu tiên được sinh ra trong cung dưới thời nàng, Vu Uy vì vậy mà có phần yêu thích, đích thân ban cho cái tên “Vu Khước”, lấy ý từ “một đấu châu ngọc”, coi con như trân bảo quý giá.
Nạp Lan Tiệp vội vàng bước những bước nhỏ quay trở lại, trước tiên là cúi đầu nhận tội, sau đó mới cẩn trọng đặt đứa bé vào lòng nàng.
Dường như sợ nàng chưa quen tay, y còn cẩn thận đứng bên cạnh đưa tay đỡ lấy, nào ngờ Vu Uy không những biết bế mà còn rất thuần thục, nhẹ nhàng vỗ lưng, chẳng mấy chốc đã dỗ cho đứa nhỏ nín khóc.
“Khước nhi rất thích bệ hạ.”
Nạp Lan Tiệp khẽ thở phào, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, cung kính đứng bên cạnh nàng, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn đứa trẻ trong tã lót.
Lúc Diệp Phúc Lăng được Thanh Đào dẫn vào, vừa khéo chứng kiến một cảnh tượng ấm áp như thế. Sau khi trải qua trận truy sát liên hoàn, cảnh này khiến lòng chàng chợt dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
Chàng không lên tiếng, thậm chí còn ngăn Thanh Đào bẩm báo, chỉ lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Nạp Lan Tiệp và Vu Uy thân mật chuyện trò.
Vu Uy từ lâu đã thấy chàng đứng đó, song vẫn không gọi, ngược lại còn tiếp tục ôm Vu Khước trò chuyện với Nạp Lan Tiệp, lúc thì hỏi con mấy giờ ngủ mấy giờ dậy, lúc lại hỏi có quấy khóc nhiều không.
Diệp Phúc Lăng mím môi, vẫn không mở lời, nhưng ánh mắt đã bắt đầu ngấn lệ.
Vu Uy trao lại đứa trẻ cho Nạp Lan Tiệp, dịu giọng dặn dò y không cần lúc nào cũng tự mình trông nom, nhũ phụ cũng có thể chăm con rất tốt. Nàng còn hạ giọng nhắc y phải nghỉ ngơi cho nhiều, sớm hồi phục thân thể, nhanh chóng treo bảng xanh.
Bất kỳ nam tử nào có thể treo bảng xanh đều được phép hầu hạ tẩm cung — lời này của nàng, hàm ý rõ ràng đến không cần giải thích.
Nạp Lan Tiệp da mặt mỏng, bị nàng nói đến đỏ bừng cả tai, ôm chặt đứa trẻ, cúi đầu liên tục xin lui.
Sau khi được cho phép, y hấp tấp rời đi, thậm chí chẳng hề để ý đến Diệp Phúc Lăng đang đứng ngay ở cửa.
Ngược lại, Diệp Phúc Lăng vẫn lặng lẽ quan sát từng hành động của y, trong lòng chỉ cảm thấy cái cách hành xử ấy quá nhỏ nhen tầm thường, liền thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Vu Uy.
“Tỷ tỷ…”
Chàng chớp đôi mắt đã rưng rưng, lấy khăn tay lau nước mắt, đứng im một chỗ không dám bước tới.
Vu Uy lập tức đi tới bên chàng, đỡ lấy cánh tay, dịu giọng hỏi: “Phúc Lăng, sao lại thế này?”
Một câu hỏi như chạm vào cánh cửa cảm xúc bị dồn nén bấy lâu, Diệp Phúc Lăng liền òa khóc nức nở, “Hu hu hu tỷ tỷ ơi, Phúc Lăng suýt chút nữa là không còn mạng để trở về gặp tỷ nữa rồi!”
“Không biết là ai tiết lộ hành tung, khiến vài kẻ mang dã tâm trong Diệp quốc biết được ta không còn ở trong cung mà sang đây thăm tỷ, chúng liền mai phục nửa đường mưu sát ta. May mà có người tỷ phái theo hộ vệ, bằng không hậu quả thật khó lường…”
Diệp Phúc Lăng mang theo một nhóm người được nàng cấp tạm, vừa về đến biên giới Diệp quốc đã bị sát thủ chặn đường. Bọn chúng chẳng nói chẳng rằng liền rút kiếm chém giết.
Chàng thoát khỏi một đợt thì lại bị truy đuổi tiếp đợt sau, vốn định trong đêm trở lại hoàng cung, nhưng do binh lực hạn chế, địch quân truy sát quá gắt gao, chàng đành phải quay đầu trốn về Vu quốc.
“Phúc Lăng chẳng cầu gì khác, chỉ mong tỷ nhất thời thu nhận, đợi ta liên lạc được với người thân cận trong Diệp quốc sẽ lập tức rời đi.”
Chàng đem mọi việc tường thuật lại rành mạch, không dám giấu diếm nửa lời, bởi với thế lực của Vu Uy, muốn điều tra chân tướng sự việc chẳng khó khăn gì. Nếu chàng nói dối, tất sẽ gánh hậu quả nghiêm trọng hơn.
Vu Uy kéo lấy tay chàng, thấy sắc mặt tái nhợt thì không khỏi lo lắng, vừa dìu chàng về phía giường ấm, vừa vỗ nhẹ lưng, “Sao lại ra nông nỗi này, mau ngồi xuống rồi nói rõ.”
Nào ngờ tay nàng vừa vỗ nhẹ, sắc mặt chàng càng trắng bệch, thậm chí còn vô thức né tránh.
“Sao vậy?”
Diệp Phúc Lăng khẽ run rẩy, giọng yếu ớt: “Lưng ta… trúng một đao, không sao, chỉ là xước qua da thịt thôi.”
Chàng nói nghe nhẹ nhàng, nhưng kỳ thực nguy hiểm hơn nhiều. Nhát dao đó không những rạch trúng da thịt, mà còn tẩm kịch độc chí mạng. Nếu không phải từ nhỏ chàng đã rèn luyện khả năng kháng độc, e là đã bỏ mạng nơi đó.
Vu Uy kinh hãi, vội buông tay, lập tức gọi Thanh Đào đi mời ngự y tới.
Nàng thật không ngờ chàng lại bị thương.
Ngự y đến, Diệp Phúc Lăng biết không thể giấu, liền thoải mái cởi áo để tiện trị thương.
Vài cung nhân tiến lên giúp đỡ, trước tiên dựng bình phong ngăn lại, chờ thay y phục và lộ ra phần lưng bị thương mới dẹp đi.
Dẫu rằng bệnh thì phải chữa, nhưng khi nam tử đối mặt nữ ngự y, vẫn nên giữ sự tránh né nhất định.
Vu Uy đứng một bên, trông thấy vết thương dài sâu trên lưng chàng, trong lòng dâng lên một nỗi giận khó tả.
Dù chính nàng là người cố ý tiết lộ hành tung, nhưng nàng đã sắp xếp nhóm hộ vệ cẩn thận, đều là binh tinh tướng mạnh.
Nàng chỉ muốn trì hoãn thời gian Diệp Phúc Lăng trở về Diệp quốc, làm chậm lại quá trình củng cố thế lực của chàng, hoàn toàn không có ý tổn thương chàng.
Dù sao, nàng cũng thật lòng thích nam tử rực rỡ đầy dã tâm này.
“Phúc Lăng tạm thời cứ ở lại trong cung, những việc còn lại cứ giao cho ta.”
Nàng dịu dàng lên tiếng, coi như thành công giữ chàng ở lại.
“Có điều nếu không có thân phận gì thì đi lại cũng bất tiện, hay là tạm nhận một chức vụ bên cạnh trẫm, treo cái danh cho có, chẳng cần làm gì cả. Sau khi lành vết thương, đến bên cạnh ta mài mực là được rồi.”
Nam tử được nhận chức vị bên cạnh nữ đế, tự nhiên chính là thân phận cung thị chuyên hầu hạ. Diệp Phúc Lăng trong lòng có chút không cam tâm, cảm thấy danh phận ấy quá thấp, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén cảm xúc, mỉm cười yếu ớt: “Tỷ tỷ sắp xếp thế nào, ta đều nghe theo.”