1.
"Không phải ngài nói là có hiệu quả sao?"
Tôi là vệ sĩ của "thái tử giang hồ Bắc Kinh".
Thiếu gia là một thằng ngốc, luôn nghĩ tôi là chó của mình.
Tôi đã báo cáo với Mặc tiên sinh, nói tôi không làm nổi nữa.
Ông trầm ngâm giây lát, ánh mắt dán ch/ặt vào người tôi:
"Nó thích đóng vai mà, vậy tôi tăng lương cho cậu."
Được, có tiền thì q/uỷ cũng phải xay thóc.
Tôi tận tâm tận lực làm chó cho thiếu gia.
Hắn đòi hôn, tôi nhìn đôi môi anh đào cùng gương mặt tuấn tú kinh người.
Cũng không phải không được.
Hắn đòi ôm, càng đơn giản hơn.
"A Chiêu, cởi đồ ra."
Hắn cầm vòi nước phun vào người tôi.
Cái này không được.
Tôi dỗ dành: "Thiếu gia, cơ bụng 8 múi của tôi chỉ cho vợ tương lai xem thôi."
"Sao tôi không được?"
Tôi tà/n nh/ẫn đáp: "Vì ngài đâu phải vợ tôi."
Hắn khẽ "ồ" một tiếng.
2.
Nói là theo hầu thiếu gia nhưng thật ra tôi cũng chẳng phải làm gì nhiều.
Bởi hắn đã có cả một đội vệ sĩ hùng hậu.
Mỗi lần ra ngoài, thiếu gia gần như chẳng mang theo tôi.
Mỗi lần những vệ sĩ lực lưỡng như trâu kia nhìn tôi, ánh mắt họ đều như đang ngắm chú chó nhỏ xinh xắn.
Điều này thật sự là cực hình với một thanh niên 1m83 có cơ bụng 8 múi như tôi.
Tôi quyết định chủ động xung phong:
“Thiếu gia, tôi muốn xuống núi.”
Biệt thự sang trọng của thiếu gia tọa lạc trên đỉnh núi giữa lòng thành phố, một tòa duy nhất, khí chất quyền quý tỏa ra khắp nơi.
Mẹ tôi biết tôi làm việc ở trung tâm thành phố.
Gặp ai cũng khoe con trai bà có tiền đồ.
Tôi chẳng dám nói thật là mình đang làm cún cưng cho một người đàn ông.
Ánh mắt Mặc Tự trong veo, ra hiệu cho tôi bước vào.
“Thiếu gia, tôi muốn theo ngài ra ngoài. Ngày nào cũng chỉ có mấy vệ sĩ kia, đến lượt tôi thể hiện rồi chứ?”
Hắn liếc nhìn tôi, đầu ngón tay xoa nhẹ lên môi tôi.
Quên không nói, đầu óc thiếu gia lúc tỉnh lúc đi/ên.
Khi thiếu gia ngây ngô, ánh mắt hắn còn trong trẻo hơn sinh viên đại học.
Chỉ cần để hắn hôn một cái, tiền bạc liền đổ về túi tôi như mưa.
Lợi nhuận khủng.
Nhưng khi tỉnh táo, tính thiếu gia trở nên hơi bi/ến th/ái.
Như lúc này đây.
Hắn nắm ch/ặt gáy tôi, lôi vào phòng vẽ.
“A Chiêu, không ai nói cho em biết tôi thuê em về để làm gì sao?”
Tôi x/ấu hổ quay mặt: “Không biết.”
Thiếu gia hung hãn đ/è lên ng/ười tôi, cắn mạnh đến mức tôi co quắp, vị m/áu tràn vào cổ họng, khó chịu vô cùng.
Kết thúc, thiếu gia hài lòng lau vết tích trên khóe môi tôi:
“Giờ đã biết chưa? Cún con.”
Đm đồ gay bi/ến th/ái!
Nếu không vì gương mặt đẹp trai kia, tôi đã cho hắn một trận tơi bời rồi!
3.
Tôi lại tìm gặp Mặc tiên sinh than thở.
Ông ấy nhìn đôi môi thấm đẫm m/áu của tôi, đường viền môi khẽ mím thành đường thẳng, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Hồi lâu sau, ông lại nói câu quen thuộc:
"Tôi tăng lương cho cậu."
Dù sao tính cả lương thưởng và tiền ki/ếm chui, số tiền tích cóp đã đủ cho tôi sống cả đời rồi.
Tôi quyết đoán từ chối: "Mặc tiên sinh, tôi định xin thôi việc."
Lông mày trái của ông ấy gi/ật giật.
"Lương gấp ba."
Thật lòng thì tôi có hơi động lòng, nhưng tôi là người biết điểm dừng.
Không nghe lời giữ chân của ông ấy, tôi thẳng thừng về phòng thu dọn đồ đạc.
Xếp xong vali giấu vào tủ quần áo, tôi ra chợ m/ua chú chó đen nhỏ.
Móng nó trắng muốt, chóp tai điểm chút bạc.
Thiếu gia hỏi sao chọn con này.
"Vì nó dễ thương nhất."
Không thể nói thật là vì nó rẻ nhất, con đắt tiền kia tôi m/ua không nổi.
Hắn khẽ "Ừ" rồi dùng mũi giày chạm vào chó con.
Chú chó tuy nhỏ nhưng tính tình ngang ngược.
Nó nhảy lên cắn giày da của thiếu gia.
Hắn mỉm cười: "Em giống nó lắm."
Đảo ngược càn khôn!
Chó giống tôi thì có.
Không đúng, sao tôi lại đem mình so sánh với chó? Tôi tự do rồi! Tôi không làm chó nữa!
Nhìn ánh mắt thiếu gia dần trở nên trong veo.
Tôi yên tâm vỗ vai hắn: "Thiếu gia, đây là quà sinh nhật tặng ngài đấy."
Còn hơn chục ngày nữa là sinh nhật thiếu gia.
Dù sao lần này tôi sẽ không như mọi khi, ngoan ngoãn cong mông cho hắn đ/á/nh.
Đồ bi/ến th/ái ch*t ti/ệt, cứ bảo sinh nhật mà con cún này không ngoan nên phải ph/ạt.
Thiếu gia và chó con nhìn nhau chằm chằm.
Tôi cười híp mắt, tính toán vòi thêm tiền:
"Thiếu gia, có thể ứng trước thưởng Tết cho tôi không?"
"Để làm gì?"
Tôi bịa chuyện: "Trang trí tiệc sinh nhật cho ngài, thiếu gia đối xử với tôi tốt thế, tôi phải báo đáp."
Thiếu gia gật đầu nhẹ:
"Tìm Trương Kỳ mà lấy."
"Rõ!"
Vừa quay lưng, Mặc Tự đột ngột hỏi: "Chó con chạy lung tung thì sao?"
Phải rồi, hắn ngại bẩn, không dám bắt chó.
Tôi đáp:
"M/ua xích xích lại, không được thì dạy dỗ vài trận là ngoan ngay."
"Có hiệu quả không?"
"Chắc chắn! Con chó cỏ nhà tôi nghe lời lắm."
“Ừm, cảm ơn." Thiếu gia chân thành nhìn tôi.
Cái đồ bi/ến th/ái này lịch sự như vậy từ khi nào thế?
Tôi xoay người, bước nhanh xuống lầu tìm kế toán ứng tiền thưởng.
Hoàn toàn không nhận ra hơi lạnh sau lưng.
4.
Kế hoạch đào tẩu của tôi tạm hoãn vài ngày.
Mẹ tôi đột nhiên nhập viện, tôi vội vã đi tàu cả đêm đến thăm bà.
Vừa bước vào phòng bệ/nh, họ hàng bảy cô tám dì đều tề tựu, xôn xao gọi: "Giám đốc Cố!"
Tôi liếc mắt ra hiệu cho mẹ.
Dì ba nhanh miệng xen vào:
"Tiểu Chiêu, cháu làm việc cho gia tộc họ Mặc? Gia tộc lớn đấy nhỉ, cháu giỏi thật, từ bé dì đã thấy cháu khác biệt rồi!"
Khỉ gió! Hồi cấp hai tôi còn chưa dậy thì, g/ầy nhom như que củi.
Lúc ấy còn để tóc đuôi sói.
Họ hàng thấy tôi là dạy con cái: "Đừng học theo nó", bản thân tôi đã ẻo lả, c/ắt tóc đuôi sói lại càng giống con gái.
Tôi đã dặn mẹ đừng tiết lộ chỗ làm.
Bà cứ thích khoe khoang.
Tôi im lặng, dì ba kéo tay tôi cười nắc nẻ:
"Cháu cũng lớn rồi, nên xem vợ xem chồng đi thôi."
Bà gọi điện cho con gái nuôi tên Tinh Tinh đến.
"Tinh Tinh, đây là anh Chiêu nhà mình, người ta có tiền đồ lắm đấy."
Chẳng biết có tiền đồ không, nhưng khi thấy Thẩm Tinh, tôi nghẹt thở.
Cô ta nhận ra tôi, ánh mắt đầy châm chọc.
Tôi đứng ch/ôn chân, nghiêng đầu tránh ánh nhìn của cô.
Thế giới nhỏ thật.
Nửa năm trước, trong buổi tụ tập của Mặc Tự và hội bạn thân.
Lúc đó tôi còn là vệ sĩ chuyên nghiệp, đi theo bảo vệ suốt buổi.
Thẩm Tinh giúp bạn xin số WeChat của tôi.
Tôi từ chối.
Bên kia nài nỉ, Thẩm Tinh bày kế đổ th/uốc vào đồ uống của tôi.
Hậu quả ra sao không rõ, th/uốc quá mạnh khiến tôi gục trên mảnh thủy tinh vỡ.
Lưng khâu 8 mũi.
Sau nghe nói cả nhóm Thẩm Tinh bị sa thải.
Nhưng nếu Thẩm Tinh là con nuôi dì ba...
Hình như chuyện cô ta mất việc không chỉ đơn giản thế.
Mẹ từng kể, không biết con gái út dì ba đắc tội ai, vừa mất việc vừa bị bắt đi dọa nạt hành hạ nửa tháng.
Về nhà trốn lủi cả năm không dám ra đường.
"Tinh Tinh, chào anh đi chứ." Dì ba thúc giục.
Tôi vội ngăn: "Khỏi ạ, cháu phải về ngay, sếp chỉ cho nửa ngày phép thôi."
Cô ta chặn đường tôi:
"Anh Chiêu, vội về làm chó săn cho chủ nhân lắm thế?"
"Tinh Tinh nói gì kỳ cục! Anh cháu thành đạt lắm, m/ua nhà tậu xe cho chị cả đấy."
Cô ta khịt mũi: "B/án đít ki/ếm tiền dễ thật, chủ nhân vui thì sao chả giàu?"
Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm: "Tôi không b/án thân, cô đừng bịa chuyện."
Cô ta lôi điện thoại lật ảnh: "Để tôi cho mọi người xem 'người thành đạt Cố Chiêu' có đang hầu hạ đàn ông không nhé!"
"Tiểu Chiêu..." Mẹ tôi đỏ hoe mắt, giọng r/un r/ẩy: "Người ta nói bậy... phải không con?"
Tôi gật đầu.
5.
"Không có chuyện đó đâu."
Mẹ tôi là người truyền thống, bà tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện này. Với tính cách của mẹ, chắc chắn bà ấy sẽ c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với tôi. Nhưng lúc đó tôi vừa tốt nghiệp, bà còn phải phẫu thuật bắc cầu động mạch. Điều kiện Mặc Tự đưa ra thật sự quá hấp dẫn. Tôi chỉ là thằng nghèo rớt mồng tơi. Chẳng thể nghĩ nhiều, cũng chẳng có chút tự trọng nào để cố chấp.
Thẩm Tinh lôi ra tấm ảnh chụp lén. Trong khung hình là cảnh tôi s/ay rư/ợu, quỳ trước mặt Mặc Tự để hắn bóp cổ hôn. Bức ảnh tuy hơi mờ nhưng vẫn nhận rõ là tôi.
"Cút đi! Tao không có đứa con trai nào như mày!" Mẹ tôi gi/ận run cả người. Họ hàng xúm vào an ủi bà. Ánh mắt ấy khiến tôi như quay về thời đi học, khi lũ bạn lấy tôi làm nguyên mẫu viết truyện khiêu d/âm. Cả lớp truyền tay nhau đọc rồi cười nhạo. Chúng hỏi tôi có tiết sữa không, có "nước chảy thành sông" không. Chuyện ấy bị bêu ra trước mặt mẹ. Bà cạo trọc đầu tôi, bắt tôi chạy bộ mỗi ngày, đến nhà tắm công cộng cũng chỉ được vào khu vực của các bà các mẹ. Mấy bà ấy thích lôi tôi ra kiểm tra xem "phát triển tới đâu rồi". Mẹ bảo ba tôi thích đàn ông. Nếu tôi di truyền tính đó, bà sẽ gi*t tôi. Tôi ép mình trở thành người bình thường. Nhưng Mặc Tự nói người bình thường không hề đỏ mặt thèm thuồng khi bị hắn hôn. Hắn bắt tôi đối diện với ham muốn thật sự. "Hơn nữa yêu đàn ông chỉ là một dạng nhu cầu sinh lý, không liên quan bình thường hay không." Tôi không làm được.
Trong phòng bệ/nh, mẹ tôi ch/ửi rủa tới tấp, Thẩm Tinh đứng bên đổ thêm dầu vào lửa. Tôi kéo cô ta ra hành lang. "Buông ra đồ đồng tính! Chúc mày làm chó vui vẻ nhé!" Tôi quắc mắt: "Tôi không phải! Cô còn nói thế tôi đ/á/nh đấy." Cô ta lạnh lùng nhìn tôi, đột nhiên nhếch mép cười, nhón chân cắn vào cổ tôi. "Cô đi/ên à!" Tôi hét lên. Chúng tôi đang ở cầu thang, bệ/nh viện nhỏ này vắng người. Khi cô ta hạ chân xuống, cảm giác quen thuộc ập tới gáy tôi. Có người véo lấy gáy tôi. Giọng Mặc Tự lạnh băng vang lên bên tai: “Cố Chiêu, tôi đã nói rồi mà. Chạy trốn mà không xin phép sẽ nhận hậu quả thế nào nhỉ?”