Bước ra ngoài, tuyết rơi đầy trời, gió lạnh rít qua, cái rét thấu xương len lỏi vào tận bên trong cơ thể, men rượu lờ mờ trong đầu Lộc Tri Lan lập tức bị xua tan, ánh mắt cậu lúc này cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Nghĩ kỹ lại, trong buổi tiệc, hình như cậu cũng không làm gì quá đáng, cùng lắm chỉ là sai khiến Thượng tướng Cảnh rót cho một ly nước.
Cơn nóng âm ỉ trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn rút đi, mà chỉ tạm thời ẩn mình, chờ thời điểm phản công lý trí tỉnh táo bằng một đòn mạnh mẽ.
Lộc Tri Lan không ngờ loại rượu trái cây ngọt lịm kia lại ghê gớm đến vậy. Chẳng trách suốt buổi tiệc cậu chẳng thấy ai uống, còn tưởng mọi người không thích uống nước trái cây.
Đột nhiên trên vai chợt nặng xuống, một chiếc áo khoác đen mang theo mùi gỗ lành lạnh che chắn cho cậu khỏi cái lạnh, khiến cậu cảm giác như đến cả gió cũng bớt cuồng loạn hơn.
Lộc Tri Lan giữ lấy áo khoác, quay đầu lại thì thấy Cảnh Mạc đang đứng sau lưng. Dáng người anh cao lớn, ánh đèn rực rỡ phía sau hắt xuống khiến bên mặt anh phủ một lớp bóng mờ nhàn nhạt, nét mặt ẩn trong ánh sáng lờ mờ, Lộc Tri Lan chỉ thấy rõ đôi mắt sáng rực kia. Trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, cậu chợt nhận ra ánh mắt đó lại rất giống ánh mắt của chú mèo nhỏ trước đây.
Phi thuyền lặng lẽ hạ xuống trước mặt. Cảnh Mạc bước về phía trước hai bước, dừng lại nghiêng đầu nhìn cậu: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT