Sau khi Lộc Tri Lan nói lời xin lỗi xong, cậu lập tức như một con đà điểu vùi đầu xuống đất, suýt nữa thì cúi gập người chạm đất.
Cảnh Mạc biết cậu da mặt mỏng, lúc này cần thời gian để bình tĩnh lại, vì vậy anh thức thời không lên tiếng trêu chọc, tránh làm cậu sợ.
Đừng nhìn bác sĩ nhỏ Lộc Tri Lan lúc đối mặt với động vật có thể hóa thành một sinh vật hay nũng nịu đáng yêu, nhưng một khi đối mặt với con người, lại giống như một chú nhím nhỏ nhút nhát, dễ ngượng ngùng, chọc giận lên còn có thể hóa thành nhím biển sắc bén.
Hai phút sau, cầu thang đang tắc nghẽn cuối cùng cũng được giải tỏa, đám đông phía trước bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Lộc Tri Lan lúc này đã điều chỉnh lại tâm trạng, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi, không có gì phải bối rối cả. Cậu nghĩ, càng để tâm thì càng khiến người khác nghi ngờ trong lòng có vấn đề. Nghĩ vậy, cậu bình thản ngẩng đầu lên, hạ giọng nói với Cảnh Mạc: “Cầu thang thông rồi, chúng ta cũng xuống thôi.”
Cảnh Mạc chăm chú nhìn cậu một lát, sau đó thu tay đang chống lên tường lại, hơi lùi về sau một chút, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Đi thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play