Ánh chiều chạng vạng buông nhẹ xuống Tử Hoa cung. Những cánh mai cuối mùa lả tả rơi trong gió, nhẹ như tơ, vướng trên hiên ngọc, làm khung cảnh trước điện càng thêm yên bình.
Trong chính điện, một chiếc bàn nhỏ bày biện gọn gàng, chỉ đặt hai bộ bát đũa sứ trắng hoa văn xanh lam. Khác hẳn những yến tiệc xa hoa thường thấy trong cung, nơi đây giản dị mà tinh tế, như chính người chủ của nó – Thẩm Ngọc Dung.
Nàng đích thân giám sát việc chuẩn bị từng món ăn, đều là những món Hoàng thượng từng thích khi còn nhỏ: canh cá diếc hầm củ sen, gà hấp hương thảo, rau trộn hoa thanh tuyền… Không quá cầu kỳ, nhưng mỗi món đều mang hương vị thân quen xưa cũ.
Hoàng thượng tới khi mặt trời vừa lặn. Ngài không mặc long bào, chỉ khoác trường sam màu xanh trầm, bước vào với dáng vẻ nhàn tản hiếm thấy.
“Dung Nhi, nàng lại phiền lòng vì trẫm?”
Thẩm Ngọc Dung mỉm cười, khom người hành lễ rồi nói nhỏ:
“Hoàng thượng vất vả chính sự, lâu rồi chưa được bữa cơm thanh đạm. Thần thiếp chỉ mong ngài có thể thư giãn một chút.”
“Trẫm còn nhớ nàng từng nói, chỉ cần một bữa cơm nóng, một nụ cười ấm là đã đủ sống cả đời.”
“Thần thiếp khi ấy còn ngây thơ.” – Nàng bật cười, ánh mắt thoáng chút mơ hồ – “Nào biết một bữa cơm nóng trong cung lại quý giá đến thế.”
Hoàng thượng ngồi xuống, đưa mắt nhìn qua các món ăn: “Toàn là những món trẫm thích. Có phải nàng lén hỏi thái y không?”
“Không cần hỏi.” – Nàng đặt một chén cơm xuống trước mặt ngài – “Năm đó khi còn ở Thẩm phủ, ngài thích gì, thần thiếp đều ghi nhớ trong lòng.”
Một chút xúc động thoáng qua trong mắt Hoàng thượng. Ngài khẽ gật đầu, cầm đũa:
“Dung Nhi vẫn không đổi. Cẩn thận, chu đáo, dịu dàng như vậy.”
Cơm bắt đầu được dùng. Cả hai đều ăn chậm rãi, không lời khách sáo, không có lễ nghi cứng nhắc – cứ như thể họ không phải quân thần, không phải chủ tớ, mà là hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
“Trẫm nhớ…” – Hoàng thượng vừa gắp một miếng cá, vừa cười – “Năm ấy nàng suýt ngã xuống hồ chỉ vì muốn hái sen cho trẫm.”
Ngọc phi cũng bật cười, dịu dàng tiếp lời: “Ngài khi đó không biết bơi, vậy mà vẫn nhảy xuống cứu thiếp, suýt bị mẫu hậu trách phạt.”
“Trẫm sợ nàng khóc.” – Ngài nhấp một ngụm trà – “Khi ấy trẫm chỉ nghĩ: nếu nàng rơi xuống nước, trẫm nhất định phải kéo nàng lên. Mặc kệ có bị đánh mấy gậy.”
“Thiếp chưa từng quên.” – Giọng nàng khẽ khàng – “Những ký ức đó, thần thiếp vẫn luôn cất giữ.”
Ngồi bên ánh đèn dầu ấm áp, giữa một cung điện yên tĩnh không ai quấy nhiễu, họ như trở lại những ngày cũ. Dù biết thời gian không thể quay lại, nhưng vẫn có thể cùng nhau ôn lại, như một cách xoa dịu trái tim.
“Dung Nhi.” – Hoàng thượng đặt đũa xuống, ánh mắt nhìn nàng sâu lắng – “Trẫm vẫn luôn day dứt vì không thể giữ được gia tộc nàng.”
Ngọc phi im lặng. Một lúc lâu sau, nàng mới dịu dàng nói:
“Chuyện đã qua, thần thiếp chưa từng trách ngài. Thẩm gia là tội thần, Hoàng thượng đã giữ lại mạng thiếp, còn cho thần thiếp một vị trí trong cung… đã là ân đức trời cao.”
“Nhưng nàng phải sống trong cung, một mình chống chọi với bao ánh mắt, lời đồn. Trẫm… thật lòng không muốn nàng chịu uất ức.”
“Chỉ cần được ở bên ngài, thần thiếp không thấy khổ.”
Câu nói tưởng nhẹ nhàng nhưng lại chứa cả một nỗi đau đè nén. Hoàng thượng quay đi, như không muốn đối mặt ánh mắt chân thành mà khổ sở kia.
“Trẫm… luôn xem nàng như người thân. Như một muội muội.”
“Thần thiếp biết.” – Nàng cười khẽ, tựa như chấp nhận tất cả – “Vì thế, thiếp chưa từng vượt quá lễ nghi. Chưa từng đòi hỏi ngài điều gì.”
Sự trầm mặc bao trùm lên hai người. Một lát sau, Hoàng thượng lại nâng chén, đổi giọng dịu dàng:
“Trẫm ăn no rồi. Đã lâu không ăn một bữa cơm yên bình như vậy.”
“Chỉ cần ngài muốn, thần thiếp sẽ chuẩn bị mỗi ngày.”
“Đừng vất vả.” – Hoàng thượng đứng dậy, ánh mắt vẫn mang theo sự trìu mến – “Trẫm hy vọng nàng sống an ổn, giữ thân thể khỏe mạnh, chứ không phải vì trẫm mà phải gắng gượng.”
Ngọc phi tiễn ngài ra tới tận thềm đá trước điện. Ánh trăng đã lên cao, phủ một lớp sáng dịu lên mái tóc đen của nàng.
Trước khi rời đi, Hoàng thượng dừng chân, quay đầu lại, nói khẽ:
“Dung Nhi, trẫm không thể cho nàng điều nàng mong. Nhưng trẫm có thể hứa, sẽ mãi bảo vệ nàng, như bảo vệ một phần ký ức đẹp đẽ nhất trong đời trẫm.”
Ngọc phi cúi đầu thật sâu:
“Thần thiếp… tạ ơn Hoàng thượng.”
Khi ngài đi rồi, nàng mới ngẩng đầu lên. Gió đêm lướt qua, cuốn theo hương hoa thoảng nhẹ.
Nàng lặng lẽ trở vào điện, thu dọn bát đũa như chưa từng có buổi cơm thân mật nào vừa diễn ra. Trong mắt nàng, không một giọt lệ rơi.
Nhưng bàn tay nàng, vẫn run nhè nhẹ, không phải vì gió.
“Ta vẫn yêu người…” – nàng thì thầm – “Nhưng chỉ dám yêu trong im lặng. Đủ rồi, đủ rồi.”