Trời chưa sáng, viện dành cho các tú nữ đã rộn ràng tiếng bước chân. Hôm nay là vòng khảo sát cuối cùng – vòng thi sẽ quyết định ai đủ tư cách bước vào hậu cung, ai phải rời khỏi nơi này mãi mãi.

Tiếng chuông đồng đánh ba hồi, các tú nữ theo lệnh cung nhân, xếp hàng đi về phía Nam Hoa Điện – một trong những điện lớn nhất trong khu vực hậu cung, nơi thường dùng để tổ chức nghi lễ hoặc các buổi yến tiệc long trọng.

Từng bậc đá khắc hoa văn mây cuộn, lan can uốn lượn như sóng, ánh sáng rọi lên mái ngói lưu ly khiến toàn cảnh Nam Hoa Điện như sáng rực giữa sớm tinh mơ.

Khi đến nơi, tất cả tú nữ được dẫn qua một hành lang dài, đứng xếp hàng trước thềm điện. Trên bậc cao, Hoàng thượng đã ngồi sẵn, y phục gấm thêu loan phượng, thần sắc uy nghi ngồi bên cạnh là Hoàng Hậu. Hai bên dưới là Ngọc phi, Tô phi.

Một thái giám hô to:

— “Bệ hạ ngự lâm, đích thân khảo xét vòng tuyển tú cuối cùng. Lần này sẽ là vòng Tài Trí và Tài Nghệ. Các tú nữ hãy dốc hết khả năng, không được có sai sót!”

Các tú nữ đồng loạt hành lễ, giọng đồng thanh vang lên:

— “Tham kiến bệ hạ, hoàng hậu! Tham kiến các vị nương nương!”

Hoàng thượng phất tay, giọng trầm nhưng rõ:

— “Miễn lễ. Hôm nay trẫm muốn tận mắt chứng kiến tài sắc và khí độ của những người có khả năng bước vào nội cung. Hãy bắt đầu đi. ”

Phần thứ nhất – Ứng đối vấn đáp

Khác với các vòng trước, phần thi hôm nay mở đầu bằng một thử thách bất ngờ: mỗi tú nữ sẽ bốc thăm câu hỏi từ Hoàng thượng hoặc các phi tần đặt ra, ứng khẩu trả lời tại chỗ.

Người đầu tiên được gọi tên là Trình Giai Như – tú nữ đến từ đất Tần Nam, con gái của một thương nhân lớn. Nàng rút trúng thăm của Tô phi.

Tô phi mỉm cười, tay cầm quạt gấm gõ nhẹ:

— “Nếu ngày sau gặp phi tần khác quyền cao chức trọng hơn mình, nhưng lại có ý chèn ép, ngươi sẽ xử sự ra sao?”

Trình Giai Như chắp tay, giọng bình tĩnh:

— “Nếu là chèn ép vì ganh ghét, thần nữ sẽ giữ lễ, lấy nhu thắng cương. Nếu là chèn ép do lỗi của bản thân, thần nữ sẽ cúi đầu nhận sai, sửa đổi cầu tiến. Tâm giữ được bình, thì dẫu bị chèn ép cũng không bị khuất phục.”

Tô phi gật đầu hài lòng.

Tới lượt Lục Nhược Lan – tú nữ được nhiều người ngưỡng mộ vì dung mạo thuần khiết, tài văn chương xuất sắc. Nàng bốc phải thăm của Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn nàng, chậm rãi hỏi:

— “Nếu được chọn làm phi tử, ngươi nghĩ điều quan trọng nhất là gì?”

Lục Nhược Lan nhẹ nhàng:

— “Là lòng trung hậu. Mỹ mạo rồi sẽ tàn phai, ân sủng rồi sẽ đổi dời, nhưng một người phi tử nếu giữ được lòng trung, không phản trắc, thì mãi mãi không hổ với trời đất, cũng không thẹn với quân vương.”

Hoàng thượng nhướng mày – lời đáp tuy khiêm cung, nhưng ẩn chứa khí chất hiếm thấy.

Khi đến lượt Hàm Nhi, điện như chùng xuống. Nàng bốc trúng câu hỏi của Ngọc phi. Cả hội trường im lặng.

Ngọc phi cười dịu dàng, nhưng ánh mắt sâu như biển:

— “Nếu được tuyển vào cung, nhưng người ngươi yêu lại không phải là bệ hạ, ngươi sẽ làm gì?”

Câu hỏi như một mũi tên bắn trúng tim, khiến vài tú nữ lặng người.

Hàm Nhi không né tránh. Nàng cúi đầu, chậm rãi đáp:

— “Nếu đã bước chân vào cung, thần nữ chỉ còn một thân một lòng vì quân vương. Dẫu trước kia từng vướng bụi trần, thì cũng nguyện cắt đứt, không lưu dấu. Tâm đã dâng, thì không còn chỗ cho ai khác.”

Tô phi khẽ khen: “Tốt.”

Ngọc phi không nói gì, chỉ cụp mắt. Hoàng hậu nhìn về phía nàng, ý cười sâu xa.

Phần thứ hai – Đối sách – Thử tài trí tuệ và chính sự

Lần này, mỗi tú nữ được đặt vào một tình huống giả định liên quan đến nội chính hậu cung hoặc quản lý nhân sự, cần đưa ra giải pháp hợp lý.

Một cung nhân bước ra, đọc to tình huống:

— “Nếu là chủ yến tiệc lớn, cung nhân dưới quyền lỡ làm đổ trà vào y phục của quý nhân, ngươi xử trí thế nào để không làm tổn hại thể diện đôi bên?”

Nhiều tú nữ luống cuống. Triệu Linh Tư ứng khẩu:

— “Thần nữ sẽ lập tức sai người mang áo mới cho quý nhân, vừa xin lỗi thay cung nhân, vừa khéo léo đưa quý nhân vào phòng nghỉ để thay đồ. Sau đó cho người thu dọn không khí, để yến tiệc không gián đoạn.”

Một tình huống khác là: “Nếu có hai phi tần cùng tranh cãi gay gắt, đều là người có thế lực, ngươi xử lý thế nào để không bị cuốn vào?”

Mộc Yên Dao đáp:

— “Thần nữ sẽ dùng danh nghĩa sức khỏe của bệ hạ mà khuyên hai bên, lấy lý làm trọng. Dù không thể hòa giải, cũng không để chính mình xen vào quá sâu. Là người trong cung, trước hết phải biết giữ mình, sau đó mới giữ hòa khí.”

Hoàng thượng nghe đến đây, đôi mắt dường như ánh lên sự tán thưởng.

Khi đến lượt Hàm Nhi, nàng được hỏi một câu khác biệt:

— “Nếu một cung nhân vô tình phát hiện chuyện động trời, nhưng tính mạng bị uy hiếp nếu tiết lộ, ngươi – là người duy nhất biết được – sẽ làm gì?”

Hàm Nhi hơi khựng lại, nhưng không hề hoảng. Nàng đáp:

— “Thần nữ sẽ âm thầm thu thập chứng cứ, không để ai nghi ngờ. Một khi đã đủ, sẽ chọn thời điểm thích hợp tấu lên Hoàng thượng. Làm đúng – phải có dũng khí, nhưng làm sai – càng không thể để yên.”

Hoàng thượng mím môi, chậm rãi gật đầu. Không chỉ dũng cảm, mà còn biết cân nhắc thiệt hơn.

Phần thứ ba – Biểu diễn tài nghệ cá nhân

Đến phần này, không khí trong điện Nam Hoa bắt đầu nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn tràn ngập hồi hộp.

Trình Giai Như múa kiếm – thân nhẹ như yến, chiêu thức vừa mềm mại vừa dứt khoát. Mỗi lần thân hình nàng xoay trong gió, tà áo trắng tung bay như cánh hạc, khiến không ít phi tần trầm trồ.

Lục Nhược Lan chọn ngâm thơ – giọng đọc như suối chảy, khúc khích vang lên giữa cung điện rộng lớn, đọc bài “Xuân mộng” của cố nhân, đầy u hoài mà mỹ lệ.

Bạch Linh Thư chọn biểu diễn võ thuật. Những cú xoay người, tung cước mạnh mẽ cho thấy nàng không chỉ là nữ nhi dịu dàng. Khi kết thúc, Hoàng thượng vỗ tay đầu tiên.

Tới lượt Hàm Nhi, nàng bước ra giữa sân, tay ôm đàn tỳ bà. Nàng không chọn khúc quen thuộc như “Túy Hoa Âm” hay “Tịch Dương Lạc”, mà gảy khúc “Lạc Dương Xuân Vãn” – một khúc nhạc cổ ít ai biết, nhưng vô cùng trầm lắng.

Tiếng đàn vang lên, như có như không. Lúc thì như mưa đầu xuân, rơi nhè nhẹ trên vườn quất; lúc lại như tiếng gió qua rừng tre. Ai nghe cũng bị cuốn vào giai điệu như vẽ nên cảnh xuân Lạc Dương: hoa nở đầy ngõ, người đi thong dong, nhưng trong từng nốt nhạc lại ẩn chút cô đơn không lời.

Ngọc phi khẽ siết tay vịn.

Tô phi liếc nhìn Ngọc phi, khẽ cười: “Lần tuyển tú này đúng là rất chất lượng.”

Phần thứ tư – Thử thách đột xuất

Bất ngờ, khi các tú nữ tưởng phần thi đã kết thúc, Hoàng thượng lên tiếng:

— “Trẫm muốn thêm một thử thách. Các tú nữ hãy chia thành từng nhóm, cùng nhau dựng tiểu yến tiệc, từ việc sắp xếp, bày biện, chọn nhạc, đến ứng xử với quý nhân giả định. Trong cung, lễ nghi chưa đủ – mà sự phối hợp cũng là điều thiết yếu.”

Các tú nữ ngơ ngác, nhưng không dám phản đối. Cung nhân mang đạo cụ ra sân: bàn, ghế, trướng, nhạc cụ, thức ăn mẫu, hoa trang trí…

Hàm Nhi được xếp nhóm cùng Lục Nhược Lan và Mộc Yên Dao – người khéo léo, giỏi sắp đặt.

Ba người phối hợp ăn ý: Lục Nhược Lan lo trang trí, Hàm Nhi bày tiệc, Mộc Yên Dao điều phối cung nhân, lên nhạc và chọn lời chào khách.

Khi đến phần mời rượu giả định, Hàm Nhi bước lên trước, nâng chén, nhẹ nhàng cúi người:

— “Chén rượu này, thay lời kính ý, mong quý nhân vạn phúc trường an.”

Từng hành động, từng câu nói – không hoa mỹ nhưng cực kỳ tinh tế.

Khi yến tiệc kết thúc, ánh mắt Hoàng thượng đã rõ ràng mang ý khen.

—————

Khi trời ngả bóng xế, sáu cái tên cuối cùng được xướng lên: Triệu Linh Tư, Bạch Linh Thư , Trình Giai Như, Lục Nhược Lan, Mộc Yên Dao, Hàm Nhi.

Ba người đầu tiên – ánh mắt kiêu ngạo, nụ cười đắc ý.

Ba người sau – trầm lặng, nội hàm, không nói nhiều.

Trong lòng Hàm Nhi khẽ động. Sáu người – rồi sẽ là sáu số phận. Nhưng ai sẽ cười đến cuối cùng?

Gió cuối chiều thổi qua hành lang đá, làm lay động vạt áo trắng của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play