6.

Dù gương mặt tôi xinh trai, mấy tháng qua cũng không bị dị hóa quá nặng, nhưng những đường gân xanh lộn xộn tựa họa tiết hình xăm chạy từ đuôi mắt xuyên thái dương rồi biến mất ở viền trán. Trông vừa kỳ bí vừa m/a mị. Không đến nỗi khó coi. Nhưng đủ khiến người ta kh/iếp s/ợ - đặc trưng của x/á/c sống. Rốt cuộc tôi đã không còn là con người bình thường, tồn tại dưới trạng thái bất ổn cực độ, biết đâu một ngày nào đó sẽ hoàn toàn hóa zombie.

Họ không trói tôi, đơn giản vì bạn trai tôi là đệ nhất cao thủ nơi đây. Nam Vọng Dã khẽ véo má tôi, đột nhiên kéo dài giọng "À" một tiếng ra hiệu há miệng. Tôi vốn thông minh, lập tức hiểu ý há to mồm. Có kẻ buông lời đùa cợt: "Ê, ngoan quá ha."

Nam Vọng Dã lau sạch ngón tay rồi kiểm tra răng tôi. Bốn chiếc răng nanh hàm trên dưới hơi nhọn, tựa m/a cà rồng trong phim nhưng không lộ rõ, nên chẳng khiến tôi thành móm. Ngược lại, dáng răng nhọn nhọn, mỗi lần há mồm trông còn đáng yêu nữa. Đã lâu tôi không đụng đến thịt, lúc đói phải nhai cả cỏ non. Vì sạch sẽ, mỗi lần đ/á/nh răng tay cứng đờ phải chà từng bên mười mấy phút, nên hàm răng trắng muốt sạch bong. Chỉ có quần áo rá/ch bươm nhuốm đầy m/áu khô. Mặt mũi lem nhem, g/ầy trơ xươ/ng. Dĩ nhiên, trông vẫn cứ là một kẻ dị thường.

Hắn soi răng tôi hồi lâu, dưới ánh mắt căng thẳng của thuộc hạ, lấy ngón tay miết lên răng. Mấy đàn em thót tim: "Cẩn thận! Lão đại cẩn thận!". Còn tôi thì nuốt nước bọt ực ực. Niềm thèm khát m/áu tươi dâng trào, nhưng vẫn gắng kìm nén không cắn. Cuối cùng không nhịn nổi, tôi đột ngột ngậm ch/ặt mồm: "Á á á á... ngậm mồm! Ọe! Thả ra! Ọe! Há mồm!". Thằng nhóc tóc vàng hét ầm lên, tôi chỉ biết chớp mắt vô tội.

7.

Mọi người trong toa tàu đều tê dại, lão đại gặp nạn đồng nghĩa với việc họ sẽ đối mặt với một chữ "ch*t"!

Trời ơi xong rồi, lão đại bị cắn rồi.

Tôi trợn tròn mắt nhìn bạn trai, đôi mắt gần như bạch trắng vốn rất đ/áng s/ợ, nhưng nhờ khuôn mặt dễ thương cùng vẻ ngây thơ nên trông đỡ gh/ê hơn.

Tôi mút mấy ngón tay trong miệng như đang ngậm kẹo que.

Ư ư, ngon quá đi, đúng là mùi thịt người.

Mút được là lãi đấy, yeah yeah.

Ngón tay đột nhiên bị vật gì ẩm ướt cuốn lấy, Nam Vọng Dã cứng đờ người, lập tức cảm giác nóng bỏng lan khắp cơ thể, dồn xuống vùng hạ bộ.

Anh ta bắt chéo chân, đối diện với đôi mắt đang cong cong của tôi, đôi mắt đỏ tươi khẽ động, giơ tay xoa đầu tôi. Giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng nói từng chữ rõ ràng: "Không. Được. Cắn. Rá/ch. Chỉ. Được. Liếm."

Mấy người đối diện: "...."

Cái tình huống này sao mà... khó diễn tả quá, đáng lẽ họ không nên ở trong xe làm gì.

Thế nhưng người phụ nữ bình tĩnh nhất đột nhiên lên tiếng: "Nó đang cười, mắt cong lại rồi."

"Nó" chính là tôi.

Lập tức, tất cả ánh mắt đổ dồn vào đôi mắt tôi.

Ai cũng biết zombie không có cảm xúc, mặt như đ/á.

Vậy mà tôi lại cong mắt được.

Một gã đàn ông lực lưỡng hào hứng: "Ha ha, bắt đúng người rồi, thằng nhóc này có giá trị nghiên c/ứu cao lắm."

Nhưng lần này, không ai trong xe hưởng ứng hắn.

Bởi ai cũng nhận ra lão đại đối xử khác thường với zombie nhỏ này.

Hắn ngượng ngùng gãi đầu, sao không khí đột nhiên kỳ quặc thế nhỉ!

Tới điểm an toàn, tôi được tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, tất cả đều do bạn trai làm giúp.

Trong phòng, tôi cởi trần bị anh ta soi xét khắp người.

Anh sờ vào "em bé" của tôi, nhíu mày hỏi: "Còn dùng được không?"

Tôi không hiểu, nhưng vô thức cảm thấy x/ấu hổ - thứ bản năng khắc sâu trong xươ/ng tủy: "Hư hư!"

Nghe tôi gầm gừ, anh ta khẽ cười lạnh, búng một cái rồi rút tay về: "Dù sao em cũng chẳng cần dùng."

Tôi tức gi/ận, quay lưng bò vào chăn khóc ti tỉ.

Anh vén chăn lôi tôi - kẻ đang giả vờ khóc lóc ra xem vết thương bị zombie cắn trên vai.

Vết cắn không sâu không cạn nhưng mãi không lành, trông rợn người.

Đó là lúc tôi ôm đứa bé chạy, bị nó cắn.

Khi cắn tôi, nó vừa khóc vừa nấc: "Anh...em xin lỗi..."

Cuối cùng, tôi phải bỏ mặc nó.

Cũng nói: "Xin lỗi."

Tôi định nhảy lầu để không biến thành thứ quái dị.

Chỉ là hơi nhớ Nam Vọng Dã - bạn trai của mình.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi nhỏ hơn một tuổi, tính tình hơi đỏng đảnh còn anh ấy chín chắn trầm ổn.

Vào đại học, chúng tôi dọn ra ở chung. Anh ấy sắp tốt nghiệp kỳ hai, còn tôi học y chuẩn bị lên cao học.

8.

Ngày xảy ra chuyện, anh ấy ở công ty còn tôi ở trường. Không ngờ tai họa ập đến, chúng tôi chia lìa mà chẳng kịp gặp mặt lần cuối.

Sáng hôm ấy khi tỉnh giấc, anh còn ôm tôi nũng nịu đòi hôn.

Ừ thì, đôi lúc anh cũng chẳng chín chắn lắm đâu.

Khi đứng trên sân thượng, tôi đã nghĩ rất nhiều. Ai ngờ lặng lẽ mà tôi đã hóa thành zombie bất toàn.

Lúc sống thì muốn sống, nửa ch*t rồi vẫn muốn tồn tại.

Thế là quên bẵng chuyện nhảy lầu.

Lòng vòng mãi rồi cũng thấy - kiểu sống này đâu đến nỗi tệ!

Dù sao tôi vẫn nhớ tên mình, Giang Ý Áng.

Nam Vọng Dã tỉ mẩn gạt đi phần thịt rữa cho tôi. Dù biết tôi chẳng đ/au đớn, anh vẫn cẩn thận từng li từng tí.

Tôi cũng nằm yên cho anh xử lý.

Dù sao anh ấy cũng là bạn trai tôi mà.

Đâu phải người yêu cũ.

Nam Vọng Dã xịt loại th/uốc đặc chế lên người tôi.

Anh kiểm tra những vết bầm tím khắp cơ thể tôi, hầu hết đều do va đ/ập mà thành, tốc độ hồi phục chỉ bằng 0.000000001% so với loài người.

9.

Nhưng vết thương lành rất chậm, có lẽ đến khi biến thành zombie già nua cũng chưa hồi phục hoàn toàn.

Anh nhíu mày, đỏ mắt, môi siết ch/ặt như vừa nói cả ngàn lời.

"Anh tìm em rất lâu rồi, Giang Ý Áng, em có biết anh sắp phát đi/ên lên không!"

Đôi lông mày lạnh lùng khẽ nhíu, hàm rắn lại, giọng khàn đặc: "Vợ yêu, sao em lại thành thế này...?"

"Không sao, dù là zombie anh vẫn yêu em..."

Lảm nhảm đủ thứ, nghe không hiểu.

Chỉ nghe bạn trai chậm rãi nói: "Giang. Ý. Áng. Anh yêu em."

Câu này có nghĩa là gì?

Không hiểu lắm.

Chỉ thấy lòng dâng lên niềm vui khó tả, như hôm ấy được mặc chiếc áo sạch sẽ, thật dễ chịu.

Đêm xuống, anh ôm tôi thật ch/ặt, hôn lên cổ.

Tôi ụt ịt trong cổ họng, không thốt nên lời.

Anh đ/è tôi xuống.

Cơ bắp cuồn cuộn trên người anh ấm nóng, thơm quá!

Họng tôi nghẹn ực, mũi dí sát vào lớp cơ vạm vỡ mà hít hà.

Hư hư.

Trong cổ vang lên tiếng gầm gừ.

Không nhịn được, tôi thè lưỡi liếm một cái.

Mắt trợn tròn.

Ôi, thân thể thơm ngon quá!

Ánh mắt anh càng lúc càng tối sầm.

"Muốn ăn?"

"Ăn" - từ này tôi hiểu.

Gắng gượng phát ra âm "CHI".

Anh nắm lấy cằm tôi, cúi xuống.

Họng tôi lăn tăn nuốt nước bọt, không dám cắn, răng hờ hững, môi lưỡi bị cuốn vào vòng xoáy.

Đôi môi anh in lên khóe miệng, hôn lên má, rồi đột ngột siết ch/ặt tôi vào lòng, giọng khản đặc: "Tiểu Bảo, còn nhớ chồng em không? Nam. Vọng. Dã."

"Hư hư..."

Em không hiểu đâu!

Nhưng em nghe rõ ba chữ "Nam Vọng Dã".

10.

Tôi là một zombie không hoàn chỉnh, cần phải ngủ đủ giấc. Nếu có điều kiện, tôi còn phải ngủ trưa nữa cơ!

Sáng hôm sau thức dậy, Nam Vọng Dã thay quần áo mới cho tôi.

Anh ấy dẫn tôi đi vệ sinh cá nhân, lần này đ/á/nh răng chỉ mất năm phút.

Nhưng hôn nhau mất cả mười phút, tôi lại phải khép răng lại, thật không thoải mái chút nào.

Bữa sáng có thịt hộp, Nam Vọng Dã mở một hộp đặt trước mặt tôi. Tôi cúi xuống đ/á/nh hơi.

Tuyệt quá! Đây đúng là hỗn hợp thịt heo nguyên chất, thịt gà và tinh bột cùng phụ gia đấy. Có thể ăn được.

Có người thấy Nam Vọng Dã chăm sóc tôi, liền càu nhàu: "Vọng ca, sao anh lại cho nó ăn đồ ngon thế? Ra ngoài ki/ếm ít thịt vụn cho nó ăn là được rồi."

Bọn zombie vốn thích mấy thứ đó mà.

Nam Vọng Dã liếc lạnh người kia một cái: "Cút ra."

Thằng tóc vàng bị anh quát, mặt mày ủ rũ nhưng lại bị ánh mắt của đại ca nhìn cho sởn gáy, không dám lèo nhèo nữa.

Đúng lúc Nam Vọng Dã định đút cho tôi ăn thì tôi đột nhiên đứng phắt dậy, cầm hộp thịh định đi tìm đại ca.

Tôi định chia đôi phần cho ảnh.

Tôi vốn là một zombie biết báo đáp ân tình mà.

Hồi trước tôi suýt bị lũ zombie đi/ên cuồ/ng ăn thịt, may nhờ đại ca c/ứu.

Bây giờ bị con người bắt được, tôi cũng phải giúp đỡ ảnh.

Đại ca đang đeo vòng ngăn cắn ở miệng, hai tay bị trói ch/ặt, ngồi bệt dưới đất.

Ảnh cũng chẳng giãy giụa.

Thấy tôi đến gần, trong cổ họng ảnh phát ra âm thanh gầm gừ.

Tôi quỳ xệp xuống trước mặt ảnh, nghiêng đầu loay hoay tìm cách nhét thịt vào cái miệng đang đeo vòng kim loại kia.

Nam Vọng Dã đi theo sau tôi, dáng người cao lớn, đi ủng da, cơ bắp cuồn cuộn.

Anh nhìn động tác của tôi, lại liếc sang con quái vật nửa người nửa zombie đang bị xiềng xích, mắt lóe lên tia sắc lạnh đầy nguy hiểm.

Trong mắt thoáng hiện sát ý.

Đúng lúc anh đang tính toán cách xử lý con zombie dám dụ dỗ vợ mình, tay áo bị tôi kéo gi/ật.

"Hư hư, hư hư hư hư."

Nam Vọng Dã ơi, giúp tôi với. Giờ tôi đần lắm, không biết làm sao cho đại ca ăn được thịt.

Anh ta nhíu mày, định kéo tôi đứng dậy.

"Tiểu Bảo, đứng lên."

Tôi ôm ch/ặt lấy hai chân anh ta, dùng má dụi dụi vào ống quần làm nũng:

"Hư hư."

Nam Vọng Dã à, tôi muốn cho đại ca ăn thịt. Ăn thịt thịt, lâu lắm rồi tụi tôi chưa được ăn món chế biến sẵn nguyên chất thế này.

Nam Vọng Dã quá hiểu tôi rồi, chỉ cần tôi ra vẻ nũng nịu là anh ta đã đoán được ý đồ.

Vòng ngăn cắn được mở ra.

Có người không đồng ý, liền bị thuộc hạ thân tín của Nam Vọng Dã chống ng/ực đẩy ra ngoài.

"Đmm nhiều chuyện! Đại ca của lão tử muốn làm gì thì làm, liên quan đéo gì đến mày? Cút!"

Kẻ kia không phục, đẩy trả lại, ánh mắt âm trầm: "Vọng ca, con thú này rất nguy hiểm. Anh đang coi mạng chúng tôi như cỏ rác sao?"

Đây chính là tên đã hai lần b/ắn tôi, cha mẹ và anh em hắn đều bị zombie ăn thịt.

Nhưng đa phần zombie và người ch*t đều vô tội như nhau.

Hắn bị người của Nam Vọng Dã đẩy ra ngoài, hét lới ngoài cửa mà không sợ thu hút zombie.

Tôi bị hắn dọa cho sợ khiếp, rúm ró ngồi xụp xuống cạnh đại ca. Chúng tôi mới là đồng bọn với nhau mà.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play