Sáng sớm hôm sau, Lê Sâm đeo cặp sách đứng trước cửa nhà An Du đợi cậu đi học như thường lệ.

Dáng vẻ cậu ấy không mấy vui vẻ, thất thần, đợi quá giờ vào lớp từ lâu mà cũng không hề hay biết.

- Lê Sâm?

Có người gọi cậu ấy từ phía sau.

Lê Sâm quay người lại, là ba omega của An Du, cậu ấy lễ phép gật đầu: - Chào buổi sáng, chú An.

- Hôm nay An An xin nghỉ rồi, con cứ đến lớp trước đi, không cần đợi nó đâu. 

Giọng người đàn ông vốn dịu dàng hết mực, nhưng hôm nay lại hơi lạnh lùng.

Nguyên nhân cụ thể, không cần nói cũng biết.

- Con có thể vào gặp em ấy không ạ?

Dù sao ba An cũng thương con mình, thấy Tiểu Dữu Tử cuộn mình thành một cục nhỏ rúc vào trong chăn, tiếng nấc nghẹn ngào cứ khe khẽ vọng ra thì đau lòng muốn chết.

Dù chú có thích và đánh giá cao Lê Sâm đến mấy thì cũng không thể dung thứ cho việc cậu ấy làm tổn thương cục cưng nhà mình.

- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vậy mà con lại để An An về nhà một mình, nó vẫn còn là một omega vị thành niên, Lê Sâm, con không nên phạm phải sai lầm như vậy.

- Con xin lỗi... 

Lê Sâm cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi: - Sau này con tuyệt đối sẽ không để em ấy lại một mình nữa đâu ạ.

Giống như đấm vào bông, vẻ mặt mệt mỏi và đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ của Lê Sâm khiến chú không thể nói nặng lời thêm nữa.

- Thôi.

Bao nhiêu năm qua, Lê Sâm cũng coi như là chú nhìn lớn lên, biết cậu ấy là một đứa trẻ ngoan có trách nhiệm, không nói thêm gì nữa mà để cậu ấy vào nhà.

- An An tự nhốt mình trong phòng không chịu ra, con vào xem thử đi, xin lỗi rồi dỗ dành nó đôi chút, chú đi làm trước đây.

- Vâng ạ.

Lê Sâm bước từng bước lên lầu rồi đến trước cửa phòng An Du, gõ nhẹ hai tiếng.

- Chẳng phải con đã nói muốn ở một mình rồi sao, đừng có gõ cửa nữa!

Vẫn là một quả bưởi đang xù lông đây mà.

Lê Sâm: - Là anh.

Lần này bên trong không còn tiếng động nào nữa.

- Anh vào nhé?

- Không... 

Cho, Tiểu Dữu Tử còn chưa nói xong thì cửa đã mở.

Là cái tên chanh tinh vừa đáng ghét vừa xấu xa kia!

Tiểu Dữu Tử ngồi bật dậy, tức giận trừng cậu ấy, miệng hét lên: - Ai cho anh vào hả, anh cút ra ngoài cho em! Em không muốn nhìn thấy anh! 

Lê Sâm lại như thể không hiểu cậu đang nói gì, đi thẳng đến mép giường, gần như nói bằng giọng gió:

- An An, ôm anh một cái được không?

Hả? Ôm... cái gì?

Tiểu Dữu Tử ngơ ngác trước câu nói đột ngột này của cậu ấy, không phải chứ, nhìn bộ dạng đáng thương này của cậu ấy, ai không biết còn tưởng cậu mới là người bị bỏ rơi ngoài đường ấy chứ!

Lê Sâm đã gắng gượng cả một đêm, khoảnh khắc nhìn thấy An Du thì gần như sắp sụp đổ.

Mặc kệ sự phản kháng của Tiểu Dữu Tử, cậu ấy cúi người ôm chặt lấy cậu.

- Anh buông em ra! Ai... ai cho phép anh ôm em?

- Trái chanh đáng ghét! Buông ra! 

Tiểu Dữu Tử cố hết sức đẩy tên chanh tinh này ra, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, không những không đẩy ra được mà còn bị ôm chặt hơn.

- Chỉ ôm một lát thôi, được không?

Tiểu Dữu Tử ngây người khi nghe thấy giọng nói khản đặc xen lẫn tiếng nghẹn ngào của cậu ấy, nhất thời quên cả phản kháng.

- ... Xin lỗi, An An.

- Xin lỗi...

...

An An, anh sợ lắm, anh không biết phải làm sao cả.

Phải làm thế nào mới cứu được ba đây?

- ... Khụ khụ, Lê Sâm, em sắp bị anh siết chết rồi.

Tiểu Dữu Tử cố gắng cứu lấy thân mình. ( app truyện T Y T )

Lúc này Lê Sâm mới phản ứng lại, vội vàng buông cậu ra, vén áo ngủ của Tiểu Dữu Tử lên kiểm tra, vùng eo lưng đã bị siết đỏ một mảng.

Cậu ấy nhíu mày ảo não.

- Nhìn cái gì, chiếm hời chưa đủ hả.

Tiểu Dữu Tử kéo áo ngủ của mình xuống, lườm Lê Sâm.

- ... Xin lỗi.

Tiểu Dữu Tử mất kiên nhẫn: - Lại xin lỗi, nói cái khác được không hả, sao hôm qua anh bỏ em lại một mình? Đi đâu đó?

- Về nhà.

Tiểu Dữu Tử không tin: - Anh đừng có lừa em, về nhà mà anh hồn vía lên mây đến mức này hả?

- Em thấy không giống về nhà, mà giống như vội vã đi gặp tình nhân bé nhỏ thì đúng hơn.

Mãi đến khi nghe câu này, gương mặt như tro tàn của Lê Sâm mới khẽ mỉm cười.

- Anh làm gì có tình nhân bé nhỏ nào, về nhà thật mà, ba anh không trả lời tin nhắn, anh không yên tâm nên mới vội chạy về.

- Chú? 

Tiểu Dữu Tử lập tức quên mất chuyện mình đang giận: - Chú sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Lê Sâm im lặng.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy, tâm sự nặng nề của cậu ấy, tim Tiểu Dữu Tử như bị bóp nghẹt lại.

Sau đó cậu nghe Lê Sâm nghẹn ngào thốt ra mấy chữ.

- Ba anh, đã viết một bức thư tuyệt mệnh...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play