Có một câu nói đầy lãng mạn rằng: Ngày xưa xe ngựa chậm, thư từ xa xôi, cả đời chỉ đủ yêu một người.
Tiêu Dung chẳng biết câu đó do vị văn nghệ thanh niên nào thốt ra. Nhưng đầu tiên, cổ đại xưa nay chưa từng có chuyện cả đời chỉ đủ yêu một người. Nhìn xem Công Tôn Nguyên đi, hậu viện của hắn chẳng mấy mà đủ lập một đội bóng đá. Thêm nữa, người có thể nói ra câu ấy chắc hẳn thời gian của họ chẳng đáng giá là bao, nên mới có thể chậm rãi tận hưởng cái gọi là lãng mạn trong quá trình thư tín lê thê ấy.
Tiêu Dung là người theo chủ nghĩa thực dụng, không ưa câu nói kia cũng là lẽ thường. Nhưng còn một người nữa cũng chướng mắt với câu đó, đó chính là Tống Thước.
Lúc Phật tử xuất phát, bệnh phong hàn của Tống Thước vẫn chưa khỏi hẳn. Tuy rằng không còn phát sốt nữa, nhưng chóp mũi đỏ bừng, bên trong còn không ngừng chảy nước…
Di Cảnh nhìn dáng vẻ của Tống Thước, mặt mày đầy vẻ phức tạp. Y muốn khuyên Tống Thước ở lại, nhưng Tống Thước kiên quyết không chịu, nhất định đòi ra tiễn y một đoạn.
Sau đó Di Cảnh còn nghe thấy Tống Thước vừa hít mũi vừa lẩm bẩm: “Dù sao ta và ngươi cũng từng quen biết, lần cuối này… Ta phải gặp cho bằng được.”
Di Cảnh: “…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT