Buổi trưa ăn không nhiều, đến khoảng hai ba giờ chiều, Đình Vân đã cảm thấy buồn nôn vì đói bụng, nhưng dù cảm giác đói đã rất rõ ràng, cậu vẫn không thấy thèm ăn gì. Ngay cả khi mẹ đến đón cậu tan làm vào buổi chiều, cậu cũng không có sức để từ chối.
Trên xe, mẹ nhìn Đình Vân qua gương chiếu hậu, Đình Vân quay mặt ra cửa sổ, trông có vẻ ủ rũ: "Đình Vân, mẹ biết con không vui, con còn trẻ, chuyện của con và Tống Hữu Phương, là con suy nghĩ chưa đủ nhiều.”
Đình Vân không có tinh thần, cậu muốn nói với mẹ rằng cậu không buồn vì chuyện của Tống Hữu Phương, hơn nữa cậu cũng không hề buồn. Cậu hiểu suy nghĩ của ba mẹ, nhưng cũng muốn dung hòa với Tống Hữu Phương.
Giữa cậu và Tống Hữu Phương, không thể chỉ tóm gọn bằng một câu giải thích nhất thời trẻ con. Thích là một phút bốc đồng, ở đây còn có sự ỷ lại, có thói quen, có sự đồng hành, có sự gia tăng của tin tức tố… tin tức tố…
Đình Vân bất giác nhíu mày, không hiểu sao cậu cảm thấy trong xe rất ngột ngạt, má cũng nóng bừng, mùi tin tức tố của mẹ rất mạnh, cậu không nhịn được hạ cửa kính xuống.
Đầu xuân, trong gió vẫn còn mang theo hơi ẩm của mùa đông, thổi vào mặt vừa đủ mát, khiến Đình Vân cảm thấy dễ chịu.
Gió lùa mạnh vào xe, thổi ào ào, mẹ nhắc nhở một câu: "Gió lạnh thổi nhiều không tốt đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT