Tống Hữu Phương không có ý định tiến lên. Anh để ý thấy vị bác sĩ đứng ở cửa phòng bệnh, sau khi Đình Vân vào phòng bệnh thì không vội rời đi, có vẻ hơi do dự nhìn vào trong phòng qua lớp kính, sau đó mới vứt hộp sữa đi.
Trong khoảnh khắc bác sĩ quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Tống Hữu Phương, rồi quay người đi vào một phòng bệnh khác.
Hành động thản nhiên, tùy ý của bác sĩ khiến trái tim Tống Hữu Phương vừa treo lên lại rơi trở về vị trí cũ. Cảm giác lo lắng bất an này từ đâu mà ra, chính anh cũng không nói được. Ngay khi anh định bước về phía trước, thì thang máy "ting" một tiếng dừng lại ở tầng này.
Tiếng bước chân vừa đến gần, bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc: "Cậu còn đến đây làm gì?"
Tống Hữu Phương quay đầu lại, là ba của Đình Vân. Anh bất giác lùi lại một bước, nhất thời không biết nên mở lời thế nào: "Ba..."
"Cậu đừng gọi tôi là ba, tôi không phải ba cậu." Ba Đình Vân lập tức ngắt lời, trừng mắt nhìn Tống Hữu Phương: "Cậu còn muốn làm gì?"
Tống Hữu Phương ngẩn người. Trong ấn tượng của anh, ba Đình Vân là một người ôn hòa giống như Đình Vân, chưa từng thấy ông nói chuyện khách sáo như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT