Cuộc trò chuyện của hai người cũng bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của Tống lão gia, trong bữa ăn, Đình Vân ngồi giữa hai anh em Tống Hữu Phương, không khí tiệc gia đình coi như thoải mái, ít nhất Tống Hữu Tâm còn có thể nói chuyện đôi câu.
Đình Vân gọi một tiếng "ba" rồi không nói thêm được câu nào với Tống lão gia, cậu an tĩnh ngồi một bên dùng bữa.
Cho đến khi Tống lão gia liếc nhìn Tống Hữu Phương, ra hiệu Tống Hữu Phương nâng ly, Tống Hữu Phương nâng ly rượu lên, Đình Vân vừa muốn đưa tay ngăn cản, cánh tay cậu bị siết chặt, Tống Hữu Tâm kéo cậu lại, dùng khẩu hình miệng nói với cậu hai chữ: "Ăn cơm".
Gân xanh trên cổ Tống Hữu Phương nổi lên, yết hầu theo động tác nuốt xuống mà trượt lên xuống, khoảnh khắc đặt ly xuống, mặt anh trắng bệch, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tống Hữu Phương không thể uống rượu, một chút xíu cũng sẽ bị dị ứng, lần đầu tiên đến nhà Đình Vân, chỉ chạm một chút thôi, liền xuất hiện phản ứng dị ứng, trên cánh tay và cổ nổi lên những mảng đỏ lớn.
Đình Vân nhìn Tống Hữu Tâm, lại nhớ đến lời nhắc nhở của trợ lý, sắc mặt trở nên càng khó coi, rõ ràng mọi người đều biết Tống Hữu Phương bị dị ứng rượu, tại sao còn không ngăn cản, ba của Tống Hữu Phương tại sao còn ép anh uống rượu?
Nhìn lại phản ứng của mọi người, giống như đã quen với chuyện này rồi, uống rượu chỉ là một khúc nhạc đệm rất nhỏ trong tiệc gia đình, không ai ép Tống Hữu Phương uống thêm ly thứ hai, điều này mới khiến Đình Vân hơi thở phào nhẹ nhõm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play