Hai vợ chồng khom người xuống, để có thể nói chuyện với Đào Đào dễ hơn.

"Ba mẹ đang nói sẽ đào cho Nhị Nha của Đào Đào một cái ao thật to, như vậy Nhị Nha sẽ có một ngôi nhà lớn hơn nữa, con yêu có thích không nào?"

Đôi mắt của Đào Đào giống như hai ngôi sao sáng lấp lánh, ánh lên vẻ chờ mong và vui sướng bất ngờ, "Thật vậy ạ?"

"Đương nhiên rồi!" Lâm Vãn Thu dịu dàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con.

Đào Đào giơ mèo Bao lên hoan hô một tiếng, "Nhà to!"

Hoan hô xong, cục bột nhỏ cười mỉm nhìn ba ba mẹ, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ và cảm động.

Tô Thành Vân thấy con gái bảo bối nhìn mình như vậy thì hỏi: "Đào Đào sao vậy con?"

Đào Đào nhẹ nhàng đặt mèo Bao xuống đất, vươn hai bàn tay nhỏ xíu ôm lấy cổ ba mẹ.

"Ba mẹ làm cho Nhị Nha một căn phòng lớn, Đào Đào vui lắm vui lắm luôn á, cảm ơn ba mẹ!"

Nói xong, cục bột nhỏ hôn chụt chụt hai cái lên má Lâm Vãn Thu và Tô Thành Vân, còn phát ra tiếng "bẹp" nhỏ xíu đáng yêu!

Hai người vừa ngạc nhiên vừa kích động, môi mấp máy một hồi lâu cũng không biết nên nói gì cho phải!

Đây chính là nụ hôn của cô con gái bảo bối đó! Hơn nữa còn thơm thơm nữa chứ!

Lâm Vãn Thu bình tĩnh lại một chút, cười dịu dàng thân thiết, "Đương nhiên rồi, Đào Đào bảo bối là người nhà của ba mẹ, mèo Bao và Nhị Nha là người nhà của Đào Đào, cho nên Bao và Nhị Nha cũng là người nhà của ba mẹ đó, người một nhà là phải dành trọn tình yêu thương cho nhau mà!"

Đào Đào há cái miệng nhỏ tròn xoe, phát ra một âm tiết có chút nghi hoặc.

"Mẹ vừa nói những lời dài quá trời luôn á, đầu nhỏ của con hơi ngốc ngốc rồi, ân, nhưng mà... không sao hết! Đào Đào lớn thêm một chút nữa là có thể nghe hiểu những lời dài hơn nữa đó!"

Lâm Vãn Thu và Tô Thành Vân ngẩn người, ngay sau đó đều bật cười thành tiếng.

Cô con gái bảo bối của họ quả thực quá đáng yêu! Đáng yêu đến nỗi khiến người ta ôm vào lòng rồi không muốn buông ra!

Đào Đào dựa cái đầu tròn xoe vào vai ba ba, vui vẻ đến nỗi trong lòng cứ rộn ràng như có bong bóng nhỏ nổi lên.

Mèo Bao cọ cọ mặt vào chân Đào Đào, kéo dài giọng nói lười biếng "meow" một tiếng, cái đuôi nhỏ cao vút lên vui vẻ vẫy vẫy.


Sáng sớm hôm sau, nhà cũ Tô gia một mảnh yên tĩnh, không khí lúc này vô cùng tươi mát, còn mang theo một chút thanh tân mát lạnh dễ chịu, những chú chim dậy sớm đang nhảy nhót trên cành cây.

Mèo Bao đang lăn lộn trên cỏ vồ côn trùng, Nhị Nha bơi qua bơi lại trong lu nước, toàn bộ nhà cũ Tô gia tràn đầy sức sống.

Trong phòng ngủ ở lầu hai, Tô Cảnh Hoài vẫn còn đang ngủ, mơ mơ màng màng, không biết là mơ hay là sao nữa, nửa tỉnh nửa mê anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Anh hé mắt, một đôi mắt to tròn trong veo đang nhìn chằm chằm mình.

"Má ơi!"

Tô Cảnh Hoài sợ đến nỗi thốt ra một câu "quốc túy", lập tức tỉnh cả ngủ, cả người rụt lại một đoạn dài.

Một cái đầu tròn xoe với mái tóc búi Na Tra hiện ra trước mắt, bàn tay nhỏ chống cằm, đang cười tủm tỉm nhìn anh.

"Con nhóc thối tha này, em muốn hù chết anh hả!"

Đào Đào bĩu môi, hàm răng trắng như hạt kê lại đều tăm tắp, "Anh trai lười biếng ơi, nên rời giường rồi!"

Tô Cảnh Hoài: ?

Đồ lười? Anh là đồ lười á?

"Tô Đào Đào, anh đây là một đại tổng tài trăm công nghìn việc bận rộn đến chân không chạm đất, đây là lần đầu tiên nghe người khác nói anh là đồ lười đó."

Đào Đào chống cằm bằng bàn tay nhỏ xíu, hai bên má phúng phính bị ép lại, cái cằm nhỏ nhô ra, giống như một chú hamster nhỏ đáng yêu vô cùng.

"Nhưng mà anh trai chính là đồ lười mà, anh xem bây giờ mấy giờ rồi hả?"

Bé con vươn cánh tay trắng nõn cố gắng với tới trước, đưa cho Tô Cảnh Hoài xem thời gian trên chiếc đồng hồ trẻ con của mình.

Chiếc đồng hồ này là tối hôm qua trước khi đi ngủ ông nội đưa cho bé, bé rất thích.

Tô Cảnh Hoài liếc mắt một cái, quả thật không còn sớm nữa, hơn 8 giờ rồi.

Anh khẽ khàng ho một tiếng, tay phải giả vờ nắm thành quyền đặt bên môi, "Anh của em ngày thường dậy sớm lắm, là tại hôm qua đi đón em vất vả cả ngày, mệt mỏi, cho nên hôm nay mới ngủ nướng, biết chưa?"

Đào Đào nghiêng cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn gật gật.

"Đào Đào biết rồi, vậy em xoa bóp cho anh trai nha, anh trai vất vả rồi!"

Nói rồi, hai cái móng vuốt nhỏ thịt thịt đặt lên cánh tay Tô Cảnh Hoài rồi véo véo.

Áo ngủ của anh là loại tay ngắn, da cánh tay trực tiếp tiếp xúc với tay của cục bột nhỏ, xúc cảm mềm mại vô cùng.

Tô Cảnh Hoài vẻ mặt thỏa mãn nhìn nhóc con trước mặt, hoàn toàn không nhận ra khóe miệng mình đã cong lên đến tận trời rồi.

Cục bột nhỏ xoa bóp ra vẻ lắm, ấn một lúc còn tượng trưng gõ gõ vài cái, trông thật ra dáng lắm.

Một lát sau, Tô Cảnh Hoài dịch cánh tay ra, "Thôi được rồi, không cần xoa nữa, xoa lâu rồi em sẽ mệt."

Đào Đào lắc đầu, nói rõ ràng: "Không mệt đâu!"

Tô Cảnh Hoài càng nhìn cục bột nhỏ này tâm trạng càng tốt, cuối cùng thật sự không nhịn được, đưa tay xoa nhẹ hai cái lên đỉnh đầu tròn xoe của con bé.

Đào Đào lập tức bĩu cái miệng nhỏ nhăn nhó đôi mày, "Anh trai đừng làm hỏng kiểu tóc của em nha! Đây là mẹ chải cho em đó!"

Cùng lúc đó, dưới hành lang đình viện phía sau.

Ông cụ Tô Hạc Khiêm mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu trắng như ánh trăng đang chậm rãi đánh Thái Cực, động tác rất chuẩn.

Lâm Vãn Thu nhìn ba chồng mình, ngạc nhiên lên tiếng, "Ba, sao ba lại..."

Tô Hạc Khiêm xoay người lại, cười nói: "Không biết sao nữa, sáng nay khi tỉnh dậy cảm giác khác hẳn mọi ngày, người khỏe khoắn hơn nhiều, ba thử đánh Thái Cực xem sao, ai ngờ lại thuận lợi như trước kia."

Lâm Vãn Thu vẫn có chút lo lắng, bước lên trước, "Vậy hiện tại ba cảm thấy thế nào ạ?"

Phải biết rằng, từ sau trận bệnh nặng hai năm trước, sức khỏe của ông cụ đã suy giảm rất nhiều, mấy năm nay vẫn luôn điều trị liên tục nhưng cũng không thấy hiệu quả gì đáng kể.

Mấy năm nay đừng nói đánh Thái Cực, ngay cả việc chống gậy đứng lâu đôi khi sức khỏe cũng không cho phép, cần phải ngồi nghỉ ngơi một thời gian dài.

Tô Hạc Khiêm duỗi duỗi cánh tay và chân, "Cảm thấy rất có sức lực."

Lâm Vãn Thu đỡ ông cụ đi dạo trong đình viện.

"Nói cũng lạ, chứng mất ngủ của ba vẫn luôn rất nghiêm trọng, hơn nữa cứ mất ngủ là đau đầu, nhưng tối qua lại ngủ một giấc cực kỳ ngon."

Tô Hạc Khiêm hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu nhìn chim trên ngọn cây, "Đây đều là nhờ Đào Đào về nhà cả, tảng đá lớn trong lòng ba đã rơi xuống rồi, cơ thể tự nhiên cũng khỏe hơn."

"Dạ đúng ạ!"

"Thành Vân đâu? Sao không thấy người?"

"Anh ấy đang ở tiền viện chỉ đạo công nhân đào ao cho cá chép đó ạ! Anh ấy muốn tranh thủ làm xong trong hai ngày này để Nhị Nha nhanh chóng có chỗ ở, con đi xem nhé?"

"Ừ." Tô Hạc Khiêm tán đồng gật đầu.

Bên cạnh cái bồn tùng lớn ở tiền viện, Tô Thành Vân đang cầm bản vẽ mà tối qua ông tự tay thiết kế suốt đêm để chỉ đạo công nhân.

"Phải dùng bê tông chuyên dụng cho hồ nước đổ trực tiếp, đợi bê tông khô rồi quét hai lớp sơn chống thấm, hồ lọc cần phải xây bằng gạch, cuối cùng ở bờ hồ lọc làm hòn non bộ Thái Hồ và thiết kế thác nước, trên hồ bắc cầu đá phiến, cây xanh xung quanh trước mắt không động đến, tôi hỏi ý kiến con gái tôi muốn trồng cây gì rồi tính, tất cả đều nghe theo con bé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play