Dù bé không biết rõ ông cụ tóc bạc trước mặt là ai, nhưng không hiểu sao lại rất muốn khóc.

Chỉ trong tích tắc, vành mắt Đào Đào cũng đỏ hoe.

Tô Hạc Khiêm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, không thể kiềm chế nổi nữa, lập tức lao tới ôm chặt cô cháu gái nhỏ bé vào lòng!

"Đào Đào, ông là ông nội của con đây..."

Đào Đào vòng đôi tay mũm mĩm ôm chặt lấy cổ ông, cái miệng nhỏ xíu mếu máo, giọng nghẹn ngào đầy đáng thương:

"Ông ơi, đừng khóc nữa..."

Thậm chí bé còn biết điều đưa tay lau nước mắt cho ông nội, động tác vụng về nhưng khiến ai nấy đều đau lòng.

Quản gia Lâm cùng các người hầu, vệ sĩ xung quanh đều nghẹn ngào xúc động.

Cô tiểu thư nhỏ nhà họ Tô bị thất lạc ở Kinh Thị cuối cùng cũng đã trở về! Tô gia đoàn tụ rồi!

Tô Cảnh Hoài nhìn cảnh ông nội và cháu gái nhận nhau, tim cũng như thắt lại, nghèn nghẹn như muốn bật khóc theo.

Khi Trần Vũ – trợ lý của Tô Cảnh Hoài – đuổi kịp đoàn xe sau khi giải quyết xong ở làng Chiếu Thủy, vừa đến nơi đã thấy cảnh đó. Đứng bên cạnh ông chủ, nhìn gương mặt muốn khóc mà không dám khóc của anh, hắn không nhịn được:

"Ông chủ, nếu anh thực sự muốn khóc thì... tôi cho mượn bờ vai nha?"

Tô Cảnh Hoài không chút khách khí đá cho hắn một phát, "Biến đi!"

Trần Vũ nhanh nhẹn tránh được, khẽ than: "Ái, vẫn không tránh khỏi quy luật ‘thật thơm’ (ban đầu chối đây đẩy, sau mê mệt như nghiện). Cuối cùng ông chủ nhà mình cũng không thoát được số phận..."

Tô Hạc Khiêm ôm Đào Đào ngồi xuống ghế sofa, lòng vẫn không nguôi xúc động.

Ông khẽ hỏi: “Đào Đào có đói không? Có muốn ăn gì không nào?”

Đào Đào còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng người hầu báo:

"Ông chủ và phu nhân đã về đến!"

Mọi người vội vàng tránh sang hai bên, nhường đường.

Người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng ngà – Lâm Vãn Thu – dịu dàng bước vào, nhưng khi nhìn thấy con gái mình, đôi chân như nhũn ra, suýt nữa không đứng vững.

Cả hai vợ chồng cùng nhìn đứa bé ngoan ngoãn đang ngồi cạnh ông nội, sống mũi cay xè, đau đến thắt tim.

Lâm Vãn Thu không chịu nổi nữa, bất chấp việc đang đi giày cao gót không tiện chạy, lao đến ôm chầm lấy con gái đã xa cách ba năm trong tiếng nức nở đau lòng:

"…Bé cưng ơi! Con yêu của mẹ! Mẹ nhớ con nhiều lắm!" Giọng bà như xé tim xé gan, khiến ai nghe cũng phải rơi nước mắt.

Nghe đến chữ “mẹ”, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Đào Đào thoáng ngơ ngác, rồi chiếc mũi xinh xinh cay cay, cô bé òa khóc.

"Mẹ ơi..."

Giọng trẻ con nức nở càng khiến Lâm Vãn Thu không kìm được, nước mắt tuôn xối xả, hoàn toàn che mờ tầm mắt.

Tô Thành Vân – cha của Đào Đào – quỳ nửa gối cạnh vợ, nhìn đứa con gái yêu quý mà không thốt nên lời, môi run run, nước mắt lặng lẽ rơi.

"...Đào Đào, ba là ba của con đây."

Cô bé mím môi, vươn đôi tay nhỏ xíu sờ mặt ba, giọng nói có chút xa lạ mà thân thiết:

"Ba ơi..."

"Ừ!" Tô Thành Vân nghẹn ngào đáp lại, xúc động đến run người.

Tô Hạc Khiêm lau nước mắt, khẽ nhắc: "Được rồi, Thành Vân, Vãn Thu, hai đứa bình tĩnh lại chút, đừng làm Đào Đào sợ."

Lâm Vãn Thu lập tức ngưng khóc, nâng mặt Đào Đào lên, động tác đầy lo lắng và căng thẳng.

"Đào Đào... xin lỗi, mẹ có làm con sợ không? Thật sự xin lỗi, tại mẹ quá xúc động!"

Tô Thành Vân nhẹ nhàng vỗ lưng vợ, dịu dàng trấn an: "Thôi nào, đừng khóc nữa, làm con gái chúng ta sợ rồi. Về nhà rồi, mọi chuyện đều ổn."

"Vâng!" Lâm Vãn Thu giữa gương mặt đẫm nước mắt vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Đào Đào nhẹ nhàng vuốt má mẹ bằng tay trái, tay phải vuốt má ba, giọng nhỏ nhẹ mềm mại:

"Mẹ đừng khóc, ba cũng đừng khóc..."

Tô Cảnh Hoài không chịu nổi không khí cảm động quá đà, chen lời:

"Nhóc con, đói bụng chưa nào?"

“Tô Cảnh Hoài! Con nói chuyện với Đào Đào nhẹ nhàng một chút! Không là chúng tôi xử con đó!”

Ba người: Tô Hạc Khiêm, Tô Thành Vân, và Lâm Vãn Thu đồng thanh hét lớn, không thiếu một chữ.

Tô Cảnh Hoài: “…”

Mọi người xung quanh: “…”

Tô Cảnh Hoài trừng mắt nhìn cha mẹ và ông nội của mình, ngơ ngác tự hỏi: "Cái quái gì vậy trời? Con bé mới về nhà chưa đầy hai mươi phút mà ai cũng đối xử với mình kiểu này?"

Đào Đào thấy vậy, vội vàng bênh anh:

"Ba, mẹ, ông ơi, mọi người đừng giận nha. Anh trai đối với con tốt lắm á, chỉ là nói chuyện hơi... dữ dữ thôi, chứ ảnh rất thích con luôn đó!"

Tô Cảnh Hoài nhướng mày, “Ơ? Con bé này nhận ra rồi sao?”

Bé con xoa bụng, hai má phúng phính đỏ hồng, mỉm cười thẹn thùng:

"Ngô… bụng con hình như đói thiệt rồi."

Tô Thành Vân liền gọi lớn: “Bác Lưu, mang đồ ăn lên!”

“Vâng, thưa ông!”

Nói xong liền bế con gái yêu ra bàn ăn. Ông nội Tô đang định giành ôm cháu thì tay đưa ra giữa chừng bị hụt, đành đứng trơ ra tại chỗ.

“……”

Nhìn thấy cháu gái bị con trai bế đi, ông cụ bực đến mức chống gậy đập xuống đất thùm thụp.

Tô Cảnh Hoài chứng kiến toàn bộ, chỉ biết nhìn cha mình bằng ánh mắt phức tạp: “Đúng là phong cách nhà họ Tô… uy lực quá lớn, không ai đỡ nổi.”

Cả nhà quây quần bên bàn ăn tối. Dù vẫn còn xúc động, nhưng vợ chồng họ vẫn cố giữ bình tĩnh, không để bản thân quá khích.

“Nào, Đào Đào ăn cánh gà nè ~”

“Thêm bò viên nha con ~”

“Rồi ăn thêm miếng cá kho thơm nức nữa ~”

“Đào Đào có muốn ăn canh không? Ông múc cho nhé ~”

“Bác Lưu, dặn nhà bếp chuẩn bị thêm ít bánh ngọt tráng miệng.”

“Rõ!”

Đào Đào tròn mắt nhìn chén nhỏ trước mặt đầy ắp thức ăn, đến mức không biết xử sao cho hết. Bông hoa nhỏ của tổ quốc bắt đầu khó xử.

"Nhiều thịt thế này, con ăn không hết mất..."

Tô Thành Vân nhìn con gái cưng đáng yêu, cười đến cả mặt đầy nếp nhăn, cưng chiều hết mức:

"Không sao đâu con, cứ từ từ ăn, không cần vội."

Tô Cảnh Hoài lặng lẽ xúc cơm, trong đầu bỗng hiện ra cảnh ba anh em hồi nhỏ cũng bướng bỉnh không chịu ăn cơm như vậy. Nhưng phản ứng của ba họ khi ấy rất khác...

“Không ăn phải không? Chú Lâm, đem cơm của Tô Cảnh Hoài cho chó ăn!”

“Tô Ngự Bạch, con tưởng con bay được hay là ba phải cầm dao?”

“Tô Tinh Trì, ba đếm tới ba, con thử không ăn xem?"

 

Nhìn lại dáng vẻ ôn tồn, kiên nhẫn của người cha đang ngồi trước mặt, Tô Cảnh Hoài khẽ nhíu mày — cảm giác như xuyên vào một thế giới ngôn tình thật rồi.

Nhưng phải nói thật lòng, bé con Đào Đào này đúng là đáng yêu hết phần thiên hạ. Từng sợi tóc cũng toát lên vẻ mềm mại, đáng yêu đến mức người ta không nhịn được mà muốn bóp nhẹ đôi má phúng phính của bé một cái.

Tô Cảnh Hoài vừa nghĩ vừa chuẩn bị ra tay làm thiệt...

Chỉ là tay anh còn chưa kịp chạm vào mu bàn tay bé con thì — "Bốp!" — anh ăn ngay một cái tát.

Lâm Vãn Thu trừng mắt nhìn anh:
"Tô Cảnh Hoài, đừng có mà động tay độnv chân linh tinh!"

Thấy anh trai bị đánh, Đào Đào lập tức buông đũa, chộp lấy tay anh, chu môi nhỏ thổi thổi như xoa dịu:

"Để em thổi thổi cho anh trai ~ không đau không đau ~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play