"Anh Bao và chị Nhị Nha là ai? Bạn của em sao? Ba mẹ chưa nói ngoài em ra còn muốn đón thêm ai khác."

Là người có trách nhiệm đến đón bé, anh rất nguyên tắc.

"Là bạn của em, nhưng không phải người...... Anh trai ơi anh đợi lát nữa là biết liền!"

Đào Đào nói xong liền chân trần nhỏ xíu xoay người chạy, nhanh như một cục chớp tròn vo!

"......"

Sao con bé nói chuyện cứ bỏ lửng thế nhỉ?

Tô Cảnh Hoài vừa quay đầu lại, thấy đám vệ sĩ đều nhìn mình, lập tức mặt lạnh, "Còn đứng đó làm gì!? Mau đi theo xem! Nhiều đồ như vậy một mình con bé mang sao nổi???"

Đám vệ sĩ lập tức gật đầu: "Vâng, ông chủ!"

Mấy người đàn ông vạm vỡ vừa nhấc chân đuổi theo bé con vừa âm thầm lẩm bẩm——

Rõ ràng là rất quan tâm tiểu thư mà cứ phải giả bộ lạnh lùng, ông chủ à, xin hỏi bao giờ anh mới trưởng thành hơn một chút đây......

Thư ký Kim cũng liếc xéo ông chủ nhà mình, đúng là đồ kiêu ngạo, hứ, chờ xem đến ngày anh "thật lòng" cho biết.

Nhưng Tô Cảnh Hoài cảm thấy mình sẽ không bao giờ "thật lòng" đâu, rốt cuộc trẻ con là loài sinh vật phiền phức nhất, chỉ biết há miệng ra khóc, một ngày 24 tiếng có thể khóc ra 25 tiếng, chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu rồi.

Cho nên khi ông bà Tô gọi điện thoại báo cho anh là đã tìm được em gái, trong lòng anh thật ra cũng không có quá nhiều xao động.

Làm anh trai, đương nhiên anh bằng lòng đón em mình về nhà, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc đón thôi, muốn anh nhiệt tình hơn thì không thể nào.

Năm phút sau.

Ngồi trong xe, Tô Cảnh Hoài nhìn thấy đám vệ sĩ khiêng một cái thùng gỗ đi tới, lòng hiếu kỳ lập tức bùng nổ.

"Cái thứ gì thế này?"

Đào Đào tung tăng nhảy nhót đi trước mặt, trong lòng ôm một con mèo đen tuyền, đang mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, trông rất cảnh giác.

Con mèo đen từ đầu đến chân không lẫn một sợi lông tạp, thuộc cái loại ban đêm có thể trực tiếp tàng hình.

Tô Cảnh Hoài cuối cùng cũng phản ứng lại, à, đây là "anh Bao" trong truyền thuyết, cũng rất phù hợp hình tượng.

Cửa xe mở ra, đám vệ sĩ đặt cái thùng gỗ vào trong xe, trong thùng có một con cá đuôi dài khoảng một thước, đang bơi lội tự do tự tại.

Nói đúng ra không phải cá, mà là một con cá chép Koi vảy vàng đuôi phượng.

Trên người cá lấp lánh vảy vàng, hình dáng độc đáo, đầu giống đầu rồng, bốn râu cá dài và oai vệ, mũi nở hoa, râu rồng uốn lượn quanh, đầu cá lắc lư như tiếng rồng ngâm núi rung, khí phách bức người. Vây đuôi giống đuôi phượng hoàng, to và rộng, khi vẫy vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, cực giống phượng múa trên trời.

Bên tai đám vệ sĩ đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt——

"Cảm ơn các chú đã giúp con bê chị Nhị Nha!"

Hai chữ này thật là khó phát âm quá đi, Đào Đào đã cố gắng lắm rồi đó.

Tô Cảnh Hoài: "......"

Một con cá chép Koi xinh đẹp khí phách như vậy, tên lại là Nhị Nha, đúng là, đúng là quá bất ngờ.

Mấy gã vệ sĩ lực lưỡng trong lòng nháy mắt tan chảy thành một vũng nước!

Ô ô ô đáng yêu quá! Muốn sinh một cô con gái quá đi! Tối nay tan làm về phải cố gắng với bà xã mới được!

"Tiểu thư không cần khách sáo với chúng tôi đâu ạ ~ Đây đều là việc chúng tôi nên làm mà ~"

Đào Đào vừa nghe, liền toe toét miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh như hạt kê.

Tô Cảnh Hoài nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn mắt há mồm.

Mấy người vệ sĩ của anh ngày thường đều là một bộ gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, rắn rỏi cứng cỏi, một quyền có thể đấm chết trâu, khi nào lại nói những lời mềm mại như vậy hả???

Đây là em gái tôi chứ có phải em gái các anh đâu, còn "ạ" với "mà" cái gì!

Ánh mắt Tô Cảnh Hoài rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Đào, nhìn hai giây, giọng điệu có chút kiêu ngạo, "Tô Đào Đào, em muốn ngồi cùng với anh không?"

Ôm anh Bao trong lòng, Đào Đào nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, "Ưm...... Muốn ạ!"

"Tại sao?"

Đôi mắt long lanh như nước của Đào Đào chớp chớp, "Tại vì anh là anh trai của Đào Đào! Là người nhà của Đào Đào! Người một nhà phải ở cùng nhau ạ!"

Tô •kiêu ngạo, tổng tài bá đạo• Cảnh Hoài như bị ai đó gõ vào đầu một gậy ôn nhu, trái tim anh bị hung hăng bóp nghẹn một phen.

Không được, Tô Cảnh Hoài, mày phải chống đỡ! Trẻ con là thứ phiền phức nhất! Mày không thể động lòng!

Tô Cảnh Hoài tự nhủ trong lòng, "Nếu em đã muốn ngồi cùng anh như vậy, thì anh trai đây miễn cưỡng cho em cơ hội này vậy, lên xe đi."

Đào Đào nhíu đôi mày nhỏ xíu, nhìn người anh trai này, cảm thấy anh không giống anh trai chút nào, giống đồ ngốc thì hơn.

"Anh ơi, chân Đào Đào ngắn, không trèo lên xe được!"

Tô Cảnh Hoài trong nháy mắt vui vẻ, cúi người bế Đào Đào lên xe, vừa ôm vừa như cố tình đâm dao vào trái tim nhỏ bé của con bé.

"Chân ngắn tũn, đáng thương ghê."

Bị đặt xuống ghế, Đào Đào lập tức tức giận, "Anh không được cười nhạo em! Em là bạn nhỏ, là bông hoa nhỏ của tổ quốc đó! Anh cười nhạo bông hoa nhỏ, bông hoa nhỏ không vui sẽ không lớn lên được đâu!"

"Còn không phục hả? Em đánh anh đi."

Anh Bao vẫn luôn dồn sức chờ cơ hội cuối cùng cũng không nhịn được, ngẩng cái đầu xù xì lên gầm gừ với Tô Cảnh Hoài: "Meow meow!!"

Tô Cảnh Hoài nhíu mày, cảm nhận được sự không thân thiện của cục than nhỏ này.

"Anh Bao của em sao lại gầm gừ với anh?"

"Tại vì anh cười nhạo chân em ngắn." Đào Đào dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc để nhìn người anh trai ngốc nghếch của mình.

Tô Cảnh Hoài liếc nhìn anh Bao một cái, cười nhạt một tiếng, "Cũng biết bảo vệ chủ đấy."

Đào Đào đắc ý ưỡn cái bụng nhỏ.

Có lẽ là do vừa rồi nghịch ngợm mệt quá, khi chiếc Rolls-Royce chạy trên đường đèo quanh co, đầu nhỏ của Đào Đào từ từ nghiêng sang một bên, cuối cùng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Trong xe đột nhiên có thêm một cô bé cũng không khiến Tô Cảnh Hoài cảm thấy lạ lẫm, ngón tay thon dài của anh bùm bùm gõ trên bàn phím laptop, xử lý công việc.

Đến một khoảnh khắc nào đó, anh cảm thấy cánh tay trái của mình bị thứ gì đó chặn lại.

Vừa quay đầu, một cái đầu tròn xoe đang gối lên cánh tay anh, cô bé ngủ say sưa, cái mũi nhỏ khẽ động theo nhịp thở, anh Bao trong lòng cô bé cũng ngủ rồi.

"......"

Hứ, nhóc con này lại giở trò ăn vạ à?

Tô Cảnh Hoài đang định đẩy cái đầu nhỏ kia ra, thì tiếng chuông báo video WeChat đột nhiên vang lên, là Lâm Vãn Thu gọi tới.

"Mẹ."

"Đón được Đào Đào chưa con?"

Trong hình, khuôn mặt Lâm Vãn Thu đầy vẻ lo lắng.

"Đón được rồi mẹ, con bé ngủ rồi."

Tô Cảnh Hoài xoay nhẹ màn hình sang trái, cô bé đang ngủ ngon lành lập tức lọt vào tầm mắt Lâm Vãn Thu.

Mắt bà lập tức đỏ hoe, môi cũng run rẩy không ngừng, "Đào Đào...... Đào Đào của mẹ."

Lâm Vãn Thu che miệng, nhìn đứa bé nhỏ xíu trong hình, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã khóc nấc lên, Tô Thành Vân cũng đỏ mắt, đưa tay ôm lấy vợ vào lòng.

"Chúng ta dự định khoảng hơn 8 giờ tối sẽ về đến nhà, trên đường con chăm sóc Đào Đào cẩn thận nhé."

"Vâng ạ."

Tô Cảnh Hoài vừa trả lời vừa giơ tay đẩy nhẹ đầu Đào Đào ra, cảnh này bị Tô Thành Vân và Lâm Vãn Thu nhìn thấy rõ ràng.

"Tô Cảnh Hoài! Con có tin là ba đánh con không hả! Cái tay kia của con có phải không cần nữa không! Mau cho đầu Đào Đào dựa lại cho ba!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play