Nụ cười của bọn hắn trông còn khó coi hơn là khóc. Giờ phút này, tự nhiên cũng chưa nói tới chuyện làm khó.
Chính mình bát giai đan dược còn chưa luyện ra, người ta Bổ Thiên đan đã giải quyết xong, lại còn là một lò ba đan, thất phẩm! Còn gì để so nữa? Cố gắng so làm gì, giữ Lục Minh ở lại đây chỉ là tự rước lấy nhục, tranh thủ thời gian "tiễn" hắn đi là tốt nhất, mắt không thấy tâm không phiền!
Một vị trưởng lão tiễn Lục Minh đi. Các trưởng lão còn lại, vừa luyện dược, vừa nói chuyện phiếm. Đan dược đã luyện đến một nửa, cũng không thể lấy dược liệu nửa sống nửa chín ra được.
"Cái này Lục Minh, vậy mà thật sự là đan đạo Đại Tông Sư?"
"Trẻ tuổi như vậy, trời bất công quá!"
"Ta cố gắng cả đời cũng chỉ miễn cưỡng trở thành đan đạo Tông sư mà thôi, còn hắn, ai..."
Phần lớn Đan Tháp trưởng lão mặt mày đầy ghen ghét, khó chịu, thậm chí là oán độc. Nhưng cũng có ba năm người nhìn họ như thế, lộ vẻ đùa cợt: "Hoa có trăm dạng đỏ, người với người khác biệt."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT