Tôn Ngộ Không liên tiếp truy vấn, trong đầu Đường Tam Tạng không khỏi hiện lên một hình ảnh. Đan Các vốn dĩ khá náo nhiệt, vừa được trùng tu sạch sẽ, bỗng trở nên vắng tanh. Đan lò không còn, bình đựng thuốc đan cũng biến mất. Thanh Ngưu bỏ trốn, đồng tử không thấy đâu. Thậm chí toàn bộ Đan Các vừa được trùng tu sạch sẽ đều bị hủy hoại thành một gian phòng thô sơ.
Lão đầu này, hai tay kéo quần, đang đứng đợi trong căn phòng thô sơ trống trải, lạnh lẽo của Đan Các... Lại ngơ ngác nói rằng mình chẳng biết gì, chẳng hề hay biết.
"Phốc phốc!" Đường Tam Tạng bật cười thành tiếng. Sắc mặt Lão Quân tối sầm lại. Đường Tam Tạng vội vàng xua tay: "Thất lễ rồi. Ta bình thường chẳng mấy khi cười, trừ phi không nhịn nổi." Sắc mặt Lão Quân càng thêm u ám.
"Ta đã già rồi," Lão Quân đáp, "mắt mờ, phần lớn thời gian đều đang ngủ say, chỉ mải tu luyện." Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu: "À đúng đúng đúng. Ngươi nói chí phải. Ngay cả lúc ta ra ngoài bắt Thanh Ngưu tinh về, ngươi cũng vẫn nhắm nghiền mắt đó thôi."
Lão Quân: "(+)! ! !"
Khốn kiếp! Cái tên Hầu Tử chết tiệt này, sao lại đáng ghét đến thế? Nói ít vài câu thì ngươi chết chắc sao?! Đã bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn mấy trăm năm, sao lại chẳng có chút tiến bộ nào? Ngươi không hiểu thế nào là khéo léo, đối nhân xử thế sao? Có vài chuyện, ngươi biết ta biết, mọi người trong lòng đều rõ là đủ rồi, ngươi mẹ nó lại nói toạc ra trước mặt mọi người, ta Lão Quân chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?! Làm sao vậy. Nhất định phải để mọi người đều biết lão nhân gia ta mạnh miệng ư? Chuyện này có lợi ích gì cho ngươi chứ?! Móa!!!
"Ai, xem ra ta đã thật sự già rồi." Lão Quân thở dài một tiếng: "À mà thôi, chính sự quan trọng, không thể làm trì hoãn Tây Du của các ngươi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play