Tiếp đó, Tô Hàn Cẩm lại lấy túi Càn Khôn, đem những pháp bảo mà Mị Nương cướp đoạt được từ trước nhưng ít khi dùng ra. Cô dùng thần thức xem xét, miêu tả lại từng trận pháp được đúc khắc trên pháp bảo. Ở phòng luyện khí vẽ lại suốt một ngày cũng không thấy mệt mỏi chút nào. Có lẽ là do phẩm giai của những pháp bảo này đều không cao, trận pháp trên đó cũng không thâm sâu. Kể từ đó, Tô Hàn Cẩm lại nhận thức thêm một phần về năng lực của Kim Chung Lương. Cô thậm chí còn nghĩ, quang hoàn vai chính cường đại như vậy, cô không cần phải đối đầu với hắn. Nếu cô không phải ma tu Mị Nương, mà làm bạn với hắn thì chắc chắn sẽ có lợi không ít. Có điều, đây cũng chỉ là nghĩ vậy thôi. Việc xuyên qua thành ma tu Mị Nương là sự thật không thể thay đổi. Kim Chung Lương đối với Mị Nương cực kỳ căm hận và chán ghét. Việc một vai chính bị nữ ma đầu cường thượng, chắc chắn là một vết nhơ khuất nhục trong đời hắn, tuyệt đối muốn xóa bỏ. Cô không thể vì nhất thời chưa bị bại lộ mà thả lỏng cảnh giác được.
Tô Hàn Cẩm thở dài, lại nghĩ tới thù ngàn lẫm. Là một vai ác ma đạo, hắn biết luyện đan, hiểu trận pháp, tu vi không tầm thường, thân thế lại nhấp nhô. Nhiều yếu tố như vậy tập trung vào một người, hay là tác giả an bài hắn làm trùm cuối, cùng Kim Chung Lương nhất quyết cao thấp? Không đúng, Tô Hàn Cẩm lại lắc đầu. Dù là trùm cuối, cũng chỉ là trùm cuối ở vùng Thanh Mãng Sơn. Kim Chung Lương là người không ngừng thăng cấp đổi bản đồ, kẻ hèn Thanh Mãng Sơn tiểu vai ác chỉ là đá kê chân trên con đường tu chân của hắn mà thôi. Nghĩ đến đây, Tô Hàn Cẩm lại khẩn trương. Dù cô đã che giấu được thân phận kiếm tu với Kim Chung Lương, thù ngàn lẫm là một nhân vật vai ác có nhiều ám tuyến, nhất định cũng không thoát khỏi việc bị Kim Chung Lương nghiền ép. Cô tuyệt đối không thể có tâm lý may mắn được. Tô Hàn Cẩm trong lòng kinh ngạc một chút, lúc trước cô thế mà lại dao động tin tưởng vì năng lực của vai chính. Như vậy là không được, cô còn muốn đánh thắng lôi đài, đi bí cảnh tranh đoạt tài nguyên!
Nghĩ đến sự buông lỏng tâm cảnh trước đây, Tô Hàn Cẩm càng nghĩ càng thấy sợ, trong lòng liền một lần nữa liệt Kim Chung Lương vào danh sách nhân vật nguy hiểm số một, âm thầm tự nhắc nhở bản thân. Nàng hít sâu vài hơi rồi lấy ra Lăng Thiên Kiếm Vũ ngọc giản, thần thức chìm vào trong đó, một lần nữa tìm hiểu kiếm pháp. Lần này, thần long trợn mắt, kiếm ý cường đại khiến nàng cảm thấy bản thân nhỏ bé lạ thường, nhưng nàng cắn chặt răng, chậm rãi ngẩng đầu, muốn đối diện với nó.
Bốn mắt nhìn nhau, kiếm ý mênh mông mãnh liệt như thủy triều dũng đến, một cơn sóng liền cuốn nàng, nhỏ bé như lục bình, hoàn toàn vào vòng xoáy cắn nuốt. Thần thức lại lần nữa bị thương, bị đá ra khỏi ngọc giản, Tô Hàn Cẩm chỉ cảm thấy trong miệng tanh ngọt, lại nôn ra máu.
Lần này, nàng cùng đạo cự long kiếm ý nhìn nhau một thoáng, so với trước đã có tiến bộ. Tuy rằng bị thương, tâm thái của Tô Hàn Cẩm vẫn không tệ. Nàng dùng một viên linh khí đan rồi bắt đầu đả tọa điều tức, chờ linh khí vận hành xong một chu thiên, sắc trời đã sáng. Khó trách trước kia thường nghe nói tu hành vô nhật nguyệt, bế quan động một chút đã trăm năm, nàng hiện giờ bất quá chỉ là đả tọa họa trận, thời gian đã trôi nhanh như nước. Cảm thán xong, Tô Hàn Cẩm nhận được tin báo phải đi đánh lôi, nàng thu thập thỏa đáng rồi đi đến lôi đài, kết quả phát hiện hôm nay người còn đông hơn thường ngày. Nàng ngồi chờ ở đài biên hồi lâu cũng không có ai lên đài đánh lôi, ngược lại lôi đài bên Trúc Cơ kỳ đã đánh mấy vòng.
Người thủ lôi là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cụ thể bao nhiêu tầng nàng tạm thời nhìn không ra, nhưng xem thực lực hắn không tầm thường, hẳn là khoảng chín tầng. Song đao trong tay tu sĩ kia là pháp bảo cao giai, khi cận chiến, chỉ cần binh khí tiếp xúc với đối thủ là có thể đột nhiên sinh ra sương trắng, ngưng kết vũ khí của đối thủ thành băng. Khi tấn công từ xa, nó lại có thể hóa thành phi đao, khi tiếp cận mục tiêu sẽ đột nhiên tản ra thành vô số lưỡi dao lớn bằng lá cây, có thật có giả, khiến người khó lòng phòng bị. Tu sĩ này dựa vào song đao đã thắng năm trận, hiện giờ đứng trên đài khí phách hiên ngang, thập phần đáng chú ý.
Sau khi liên tiếp thắng năm trận, trong lòng hắn hào hùng vạn trượng, liền cất cao giọng nói trên lôi đài: “Phi đao Lý đình ở đây, còn ai dám lên đây một trận chiến?” So với hắn, Tô Hàn Cẩm vẫn luôn âm thầm đánh lôi thắng hơn một tháng có vẻ dị thường điệu thấp, chẳng qua điệu thấp đến mức ở Ngưng Thần Kỳ không ai lên đài, khiến nàng một mình lẻ loi ngồi ở đài biên, phía dưới cũng chẳng có mấy tu sĩ vây xem.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play