Sau khi bọn họ đả thương nam chính, Mị Nương vì có hảo cảm với hắn, tuy bắt về xem như lô đỉnh, nhưng không hại đến tính mạng. Kết quả, do nam chính là thuần dương thể chất, cùng Mị Nương "quyển quyển xoa xoa" song tu, tu vi tăng lên vượt bậc. Hắn luôn ẩn nhẫn, cuối cùng phá tan cấm chế, từ Ngưng Thần tầng 10 nhất cử đột phá Trúc Cơ tầng 2, còn trong một lần song tu phản hút âm nguyên của Mị Nương, khiến cô ta mất hết tu vi, cuối cùng bị hắn nhất kiếm chém đầu.
Nếu theo nguyên tác, chẳng bao lâu nữa cô sẽ phải chết. Tô Hàn Cẩm lặng lẽ rùng mình, ngẩng đầu nhìn ba người đang triền đấu phía trước.
Lúc ấy, cô cũng tham gia "phun tào" truyện này, còn phê bình tác giả thậm tệ, ném mấy chục cục gạch dưới truyện. Sau đó không lâu, truyện liền "hố". Thật ra Tô Hàn Cẩm cũng không đọc truyện, chỉ xem mấy bài "phun tào", chẳng lẽ đây là báo ứng trong truyền thuyết?
Tô Hàn Cẩm bình tĩnh lại, bắt đầu hồi tưởng những chi tiết "xông ra". Vì là bài "phun tào", nên cô chỉ nhớ vài tình tiết "hố cha". Tỉ như bị bắt làm lô đỉnh, kết quả lại hút khô nữ ma đầu, bản thân tăng mạnh tu vi. Tỉ như vô tình chạm mặt nữ tu băng thanh ngọc khiết của môn phái nào đó đang tắm, kết quả hai người nhất kiến chung tình, trực tiếp "quyển quyển xoa xoa" trong sông. Lại tỉ như thu phục một tiểu yêu tinh, kết quả giao hợp xong phát hiện tu vi tăng lên, hoặc một đêm "ngự" mấy nữ, sáng hôm sau thấy muội muội đứng trước cửa, nước mắt lưng tròng chờ nam chính ra, nhào vào lòng hắn, "Ca, thật ra ta cũng..."
Tóm lại, nam chính một đường mở "bàn tay vàng" cùng nữ nhân "quyển quyển xoa xoa", mà cô xuyên vào lại là kẻ xui xẻo nhất.
Nghĩ đến đây, Tô Hàn Cẩm hít hai ngụm khí lạnh, tế ra pháp bảo Hồng Lăng Lụa, bay vào vòng chiến bao lấy tên nam nhân kia.
"Yêu phụ, sĩ khả sát bất khả nhục!" Kim Chung Lương thần sắc thanh lãnh, thân có ngạo cốt, lâm nguy không sợ.
Giết, giết hắn đi, loại nam chính nơi nơi cầm hoa khắp nơi lưu tình này giữ lại làm gì? Chỉ là không biết giết nam chính, thế giới này có sụp đổ không? Tô Hàn Cẩm có chút lo lắng nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, cô bị chính mình dọa sợ.
Vì cô nghe thấy mình nói: "Ai nha, tiểu mỹ nhân lớn lên thật tuấn tú, tỷ tỷ ta luyến tiếc giết ngươi đâu..."
Ngọa tào!
Vận mệnh chú định đều có định số, ngòi bút của tác giả là pháp tắc duy nhất của thế giới này, và lúc này nó là thanh kiếm treo trên cổ Tô Hàn Cẩm. Cô phải làm sao để phá tan gông xiềng, thay đổi vận mệnh thê thảm đây?
Tô Hàn Cẩm rơi lệ đầy mặt, đây thật là báo ứng mà!
Tô Hàn Cẩm trói Kim Chung Lương đem về động phủ tu luyện của cô ta, Bàn Tơ Động.
Thực tế thì, những tình tiết trong truyện tu chân này đều được lược bỏ qua loa. Sau đó, Tô Hàn Cẩm sẽ lột sạch Kim Chung Lương và tìm mọi cách khiêu khích hắn. Nhưng thực tế, khi Tô Hàn Cẩm mang theo hắn bay về động phủ, gã thư sinh quỷ diện Thù Ngàn Lẫm vẫn luôn theo sát bên cạnh, quanh thân tỏa ra hàn khí âm lãnh.
"Mị Nương, người này là quan môn đệ tử của Kim Thiền Tử đạo quân, trưởng lão Chính Khí Môn. Mà Kim Thiền Tử kia là lão quái Kim Đan hậu kỳ, sau này nếu hắn tìm tới cửa, ta không bảo vệ được cô đâu."
Truyện tu chân không có đoạn nội dung này, trong đầu Tô Hàn Cẩm cũng không có hạn chế về tình tiết do tác giả thiết lập, nên nhất thời cô không đáp lời. Cô nghiêng đầu, thần sắc khó hiểu liếc nhìn Thù Ngàn Lẫm một cái, Thù Ngàn Lẫm thấy vậy liền nhanh chóng quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, "Đến lúc đó đừng trách ta không cảnh báo cô."
Ngày đêm không ngừng đuổi suốt 2 ngày đường, Tô Hàn Cẩm rốt cuộc hạ phi toa. Nàng tung ra một quả ngọc giản rồi bóp nát, ngọn núi trước mặt chậm rãi tách ra, lộ ra một khe hở, từng đợt gió âm thổi ra khiến Tô Hàn Cẩm run lên. Thân mình cô không tự chủ được men theo khe hở đi xuống, đi được vài bước, cô gian nan quay đầu lại, khàn giọng nói: "Thù Ngàn Lẫm, ngươi cùng ta vào đi!"
Thần sắc Thù Ngàn Lẫm biến đổi, thân mình lùi về sau nửa bước, lộ vẻ tối tăm. "Mị Nương! Cô..."
"Bàn Tơ Động cũng là nhà ngươi." Tô Hàn Cẩm liếc mắt đưa tình nói, sau đó móc ra một quả ngọc giản có thể bài trừ cấm chế, tự do ra vào Bàn Tơ Động ném tới trước mặt Thù Ngàn Lẫm. Cô cũng hiểu rõ, ở thế giới này, việc giao cấm chế ra vào động phủ của mình cho người khác có ý nghĩa gì. Tô Hàn Cẩm cười với hắn, "Nhớ tới tìm ta đó nha." Vừa dứt lời, cả người cô đã không khống chế được mà kéo theo Kim Chung Lương bị trói kín mít đang hôn mê đi về phía trước, bước chân vội vàng, quả thực là một bộ dáng ác quỷ háo sắc. Tô Hàn Cẩm còn muốn nói gì đó, chỉ cảm thấy miệng mình không thể mở ra, liều mạng giãy giụa chống cự cũng chỉ nói được một câu, "Nhất định phải tới a!"