Nghe Lý Hà Hoa nói vậy, Tiết Nhất Hổ, Lưu Quế Hà, Dư Hồng Yến cũng vội vàng chạy ra sân. Khi nhìn thấy cây trúc khổng lồ, tất cả đều giật mình hoảng sợ.
Với người lớn mà nói thì chuyện này chẳng là gì, nhưng đối với bọn họ, hai đứa trẻ bé nhỏ như vậy sao có thể kéo nổi cây trúc to như vậy? Nếu không cẩn thận, một chút là mệt chết.
"Nương, ta không sao đâu." Tiết Diễm thở hổn hển, cuối cùng mới lên tiếng.
"Lần sau đừng làm như vậy nữa. May là hôm nay Nguyệt Bảo không đi theo ngươi, nếu nàng theo, thì còn nhỏ như vậy làm sao có thể kéo nổi. Trong nhà đâu thiếu người lớn, đừng việc gì cũng tự mình làm hết." Lưu Quế Hà nhẹ nhàng trách móc.
"Ân." Tiết Diễm dù đáp vậy, nhưng lần sau có tình huống tương tự, hắn vẫn sẽ một mình gánh vác, vì hắn cũng không phải không làm được, chỉ là hơi mệt một chút mà thôi.
"Này cây trúc dùng làm gì vậy?" Cuối cùng, Lưu Quế Hà mới để ý đến mấy cây trúc lớn, không biết hai đứa trẻ nhà mình chặt chúng về để làm gì.
Tiết Diễm giải thích: "Nguyệt Bảo nói nàng muốn dùng trúc làm ống đông lạnh chút băng ăn, có thể cầm trong tay, là nàng tự nghĩ ra, không biết có làm được hay không. Nếu làm được, thì các ngươi chắc chắn sẽ thấy, nhưng cũng sợ nếu thật sự chế ra được băng, đại ca sẽ không còn thời gian làm mấy chuyện này nữa, cho nên chúng ta chuẩn bị trước, nếu có gì không ổn cũng không sao."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT