Thế mà lại bị một kẻ nhỏ hơn mình cả chục tuổi bắt bẻ, Lương thị nghiến răng nghiến lợi cười: “Ngươi nói phải, ta đây sẽ đi tra, xem kẻ nào dám to gan đến vậy!”
Lương thị vội vã rời đi.
Trên đường trở về, cô ta càng nghĩ càng giận, bèn nói với nha hoàn tâm phúc Kim Chi: “Ta hỏi ngươi, Lương Khang có phải lại dính vào cờ bạc rồi không?”
Lương thị muốn an thân ở Hầu phủ, cần bồi dưỡng người của mình, Lương Khang chính là tộc đệ của cô ta. Cô ta muốn hắn làm việc ở ngoại viện cho mình, đối với những việc làm bậy của Lương Khang, Lương thị luôn mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng một năm trước, Lương Khang không biết vì sao lại dính vào cờ bạc, mà Trấn Bắc Hầu Tạ Dữ lại cực kỳ ghét cờ bạc. Nếu việc này bị Tạ Dữ biết, Lương thị chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.
Bởi vậy, Lương thị đã cảnh cáo Lương Khang vài lần, nhưng Lương Khang tính nết khó đổi. Lần này, Lương thị cho hắn cơ hội cuối cùng, nếu hắn còn tái phạm, cô ta tuyệt đối sẽ không dung túng.
Hiện giờ sự việc bại lộ, Kim Chi đành phải nói thật: “Nghe nói gần đây, Lương Khang lại đến Vận Chuyển Phường.”
Vận Chuyển Phường là sòng bạc ngầm lớn nhất kinh thành.
Lương thị tức giận đến ngực phát đau, ngồi phịch xuống hòn non bộ khóc: “Ta tạo nghiệt gì vậy, sao Lương Khang lại tính nết khó đổi thế này! Ta ở Hầu phủ như đi trên băng mỏng, hắn thì hay rồi, cứ thích gây thêm phiền phức cho ta!”
Kim Chi vội vàng vuốt ngực cho cô ta.
Lương thị lau nước mắt: “Không được, lần này nhất định phải tống cổ hắn đi!”
Ổn định cảm xúc, Lương thị lại nhớ đến lời của Ôn Ninh Xu: “Ôn Ninh Xu đúng là khó đối phó, ả là cái thá gì, thế mà dám lấy Hầu gia ra để áp ta.”
Kim Chi nói: “Di nương đừng vội, ả chỉ là một đứa bé mồ côi, còn chưa được gặp mặt Hầu gia, thì làm được trò trống gì? Huống hồ ả còn đắc tội Tam gia, ta cứ ngồi xem kịch hay thôi.”
Cũng phải, Lương thị tức giận đến suýt quên mất chuyện này.
Đối đầu với tiểu bá vương kia, dù đầu óc có lung lay, cũng phải nuốt cục tức này xuống.
Lương thị nhéo khăn tay, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
Ban đêm, Ninh Xu lật xem sách, nàng ở Hầu phủ không có bạn bè, ban đêm cũng không có trò giải trí gì, mới xem được một lát đã thấy mệt mỏi rã rời.
Ngọc Bình bước vào châm tim đèn, thần thần bí bí, nhỏ giọng nói: “Cô nương, cái gã sai vặt lần trước bị đánh ấy, hắn đang lảng vảng ngoài sân phòng chúng ta, bị ta mắng cho hai câu rồi.”
Mắng đi rồi? Ninh Xu: “…”
Ngọc Bình vẫn còn không vui: “Không biết hắn muốn làm gì, tối om om lại lén la lén lút, chẳng lẽ bị đánh hỏng đầu rồi cũng nên.”
Ninh Xu nhớ đến xâu tiền đồng, nói: “Ta muốn ngủ, ngươi giúp ta tắt đèn đi.”
Đợi Ngọc Bình rời đi, Ninh Xu lặng lẽ khoác áo, đẩy cửa bước ra.
Nàng vẫn nên đi xem sao.
Đêm nay trăng sáng, ánh trăng như tuyết phủ xuống, mông lung như mộng. Tắm mình trong ánh trăng, nàng đi đến phía sau sương phòng.
Quả thật không có ai.
Ninh Xu nhìn mấy lần, đang định bỏ cuộc thì thấy ở góc chân tường, nơi ánh trăng khó chiếu tới, có một vật gì đó đột nhiên động đậy.
Nàng giật mình, nhìn kỹ lại thì đúng là gã sai vặt kia.
Ninh Xu bước tới, dừng lại cách hắn ba, bốn bước: “Ngươi ở đây làm gì!”
Vết thương trên mặt hắn tím bầm càng thêm rõ rệt. Thân hình cao lớn ngồi xổm trong góc, như một tảng đá im lìm, tay chân co quắp có vẻ khó chịu. Đối diện với câu hỏi của Ninh Xu, hắn rũ mắt, im lặng nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Ninh Xu nói: “Ta còn đang tìm ngươi, sao ngươi không nói gì?”
Gã nam tử dường như không ngờ Ninh Xu thật sự tìm mình, hắn đột ngột ngẩng đầu.
Ninh Xu lấy xuyến đồng tiền kia ra, cúi người đưa cho hắn: "Cái này, là lần trước ngươi đánh rơi phải không?"
Đầu ngón tay cô câu lấy xuyến tơ hồng, đồng tiền chồng chất rũ xuống, khiến tơ hồng thít chặt vào lòng bàn tay mềm mại của cô, hằn lên một vệt nhợt nhạt.
Từ cánh tay nõn nà trở lên, dáng người thiếu nữ thon thả, chỗ nào cần có thịt thì chỗ đó có thịt. Vì cúi người đưa đồ, vạt áo không khép kín, hơi hơi trễ xuống, lộ ra xương quai xanh trắng ngần như bạch ngọc, thừa ánh trăng càng thêm thanh lãnh, khiến người không khỏi tò mò muốn đưa tay xoa thử, xem có bóng loáng Ấm Áp hay không.
Thấy cảnh này, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu.
Ninh Xu đang định nói gì đó, nam tử từ cổ họng bài trừ mấy chữ, giọng thấp và có chút mơ hồ: "Đây là, cho cô."
Ninh Xu khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: "Ta ăn ở Hầu phủ, không cần tiền."
Cô bước lên một bước, lại đưa tiền qua, nam tử như bị bỏng, vội vàng nhảy dựng lên, lùi về sau hai bước. Lúc này, hắn lắp bắp: "Tam, tam gia, tưởng vu hãm cô trộm, trộm đồ vật."
Hắn lại là người nói lắp.
Vừa nói xong câu đó, không đợi Ninh Xu phản ứng, hắn đã sải chân dài, chạy như bay. Ninh Xu còn chưa kịp hỏi hắn tên gì.