Tạ Kỳ nhướng mày.
Ninh Xu giơ lên ý cười, nói: "Ta từng nghe nói 'quý bất quá tam đại', trước kia còn không tin, hôm nay xem ra quả thật là như vậy."
"Trấn Bắc hầu phủ đời này, nếu không có Hầu gia, chỉ sợ với bản tính của Nhị gia, Tam gia, căng cũng không nổi cái cạnh cửa này."
Xuân ý dạt dào, sau giờ ngọ, gió ấm thổi nhẹ, cành lá xanh biếc theo gió lay động.
Trở lại sương phòng, Ngọc Bình ướt đẫm mồ hôi, không phải vì nóng mà là vì lạnh.
Hai chân cô vẫn còn mềm nhũn.
Điều khiến cô không thể ngờ được là, sau khi Ôn Ninh Xu nói xong những lời đại nghịch bất đạo kia, thế mà lại lướt qua đình, chẳng thèm liếc mắt nhìn Nhị gia lấy một cái.
Còn cô thì không nhịn được quay đầu nhìn lại, thấy Đạp Tuyết bên cạnh Nhị gia giận tím mặt, nhưng Nhị gia lại ngăn Đạp Tuyết lại, hắn chỉ cười, có điều nụ cười ấy chỉ thoáng qua trên mặt, không hề đọng lại nơi đáy mắt.
Thôi rồi, Ôn Ninh Xu thế mà lại đi đắc tội Nhị gia.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT