Hắn trấn an Ninh Xu: "Ôn cô nương, Tạ Loan còn nhỏ tuổi, làm phiền ngươi để ý đến nó."

Tạ Dữ là trưởng huynh như cha, đối đãi Tạ Loan như đệ như con, có chút bất công cũng chẳng có gì đáng trách, Ninh Xu chỉ đáp: "Vốn là do ta lòng dạ hẹp hòi, mới đôi co với Tam công tử, mong Hầu gia và Tam công tử lượng thứ."

Tạ Dữ lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi còn cãi nhau với nó cơ à?"

Ninh Xu cúi đầu đáp: "Không phải cãi nhau, chỉ là một vài hiểu lầm nhỏ thôi."

Lương thị chen vào, thuật lại vắn tắt chuyện ở núi giả hôm đó: "Tam đệ thấy Ôn cô nương thân thiết với Hạnh tỷ nhi, cho rằng nàng có tâm tư không tốt, hai người mới cãi nhau vài câu, Tam đệ giận dỗi nên mới có chuyện ngày hôm nay."

Lương thị quả nhiên khéo ăn khéo nói, như câu vừa rồi, ngoài mặt thì nói Tạ Tam không đúng, nhưng thật ra khiến người nghe xong sẽ hoài nghi Ninh Xu có dụng tâm bất lương hay không.

Ninh Xu liếc nhìn Lương thị, bắt đầu suy nghĩ có nên nói thẳng với Lương thị rằng nàng không có hứng thú với nam nhân của cô ta hay không.

Nhưng mà hao tâm tổn trí như vậy, không cần thiết.

Nàng chẳng quan tâm Tạ Dữ có hiểu lầm hay không, trực tiếp im lặng.

Sự tình không như Lương thị mong muốn, Tạ Dữ lại quan tâm một chuyện khác: "Ồ? Tạ Loan chịu thiệt à?"

Lương thị: "...... Cái này, phải hỏi Ôn cô nương mới biết."

Ninh Xu suy nghĩ một chút rồi tiếp lời: "Ta thấy hắn hùng hổ dọa người, không phân biệt phải trái, nên không nói chuyện với hắn, chỉ nói chuyện với Hạnh tỷ nhi thôi."

Với cái tính ngạo khí của Tạ Loan, chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.

Tạ Dữ khẽ cười một tiếng.

Hắn lại lần nữa đánh giá Ninh Xu.

Trước khi quyết định mang nàng về Hầu phủ, Tạ Dữ đã cho người điều tra kỹ càng về nàng, biết nàng là một cô nhi gia cảnh trong sạch, nhu nhược dễ bị ức hiếp, nhưng hôm nay, chỉ qua vài câu nói ngắn ngủi, hắn phát hiện, nàng chỉ là bề ngoài nhu nhược mà thôi.

Hắn muốn tìm bóng dáng Uyển Nhi trên người nàng, nhưng phát hiện, nàng chung quy không phải Uyển Nhi.

Không hẳn là thất vọng, chỉ là đã hiểu rõ.

Cô nương như vậy, sẽ không trở thành vật thay thế của ai cả.

Mà Ninh Xu nhân cơ hội này, muốn định ra việc ở lại Hầu phủ, vì thế nói thẳng: "Hầu gia, ta muốn mặt dày vô sỉ nhờ Hầu gia một chuyện."

Tạ Dữ nói: "Ngươi nói đi."

Ninh Xu nói ngắn gọn về việc mình bị tộc thúc và quan viên địa phương liên kết hãm hại, rồi lại hành lễ: "Mong Hầu gia có thể thu lưu ta thêm một thời gian, đợi ta giải quyết xong chuyện này, nhất định báo đáp."

Tạ Dữ đã tiện tay giúp nàng gửi lời đến Hình Bộ, mà yêu cầu nàng đưa ra chỉ là chuyện nhỏ, hắn gật đầu: "Đương nhiên là được, tộc thúc ngươi có thể sẽ ở kinh thành dò la hành tung của ngươi, ngươi lộ diện sẽ rất nguy hiểm, sự tình còn chưa giải quyết xong, cứ ở lại Hầu phủ cho tốt, có gì cần cứ tìm Lương di nương."

Lương thị nghe xong, ngượng ngùng cười.

Ninh Xu nói: "Đa tạ Hầu gia."

*

Một bên khác, Tạ Loan càng nghĩ càng giận, một mình đi trên đường mòn, Thanh Trúc mấy người còn bị lôi ra đánh trượng, hắn giẫm lên cỏ cây trong vườn, hầm hừ đi về phía Doanh Nguyệt viện.

Doanh Nguyệt viện là nơi ở của Nhị ca Tạ Kỳ.

Đã qua giờ Dậu, Nhị ca chắc cũng từ phủ nha trở về, quả nhiên, Tạ Loan đến đúng lúc, Tạ Nhị đang thay quan phục, chuẩn bị lấy bầu rượu ra uống một ly.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Loan, Tạ Kỳ không ngẩng đầu, vừa gẩy than hâm rượu, vừa hỏi: "Sao thế, lại chịu uất ức gì à?"

Tạ Loan cùng Nhị ca có quan hệ thân thiết hơn, hắn đá giày lên giường, ngồi xếp bằng: "Nhị ca, cái nữ nhân mà Đại ca mang về ấy, huynh biết không?"

Tạ Kỳ ngước mắt nhìn đệ đệ.

Bọn họ là hai huynh đệ, tướng mạo có phần nhu hòa hơn Tạ Dữ, có điều Tạ Loan thì mang vẻ tự phụ, còn Tạ Kỳ lại có thái độ liều lĩnh.

Tạ Loan sờ vào chén rượu, nói: “Ngươi không hiểu đâu, cô ta giả tạo lắm, bộ dạng thì yếu đuối nhu nhược, nhưng thực tế lại giơ vuốt lên, còn lợi hại hơn mèo hoang cào người!”

"Tiểu dã miêu à?" Tạ Kỳ gạt tay Tạ Loan đang định trộm rượu, hứng thú nói: “Vậy chẳng phải rất đáng yêu sao?”

Tạ Loan cạn lời.

Hắn vốn muốn nhờ Tạ Kỳ ra tay, đuổi Ninh Xu đi, ai ngờ lại thành ra như vậy, hắn phải thêu dệt chuyện Ninh Xu nói bậy, thiếu điều biến cô thành miêu yêu chuyển thế.

Tạ Kỳ cười khẽ: “Được rồi, biết là ngươi không thích cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng rời đi thôi, ngươi sốt ruột làm gì.”

Tạ Loan vẫn trộm được một chung rượu nhỏ, uống cạn một hơi: “Ta mặc kệ, ta tuyệt đối không thể chấp nhận Ninh Xu trở thành đại tẩu!”

Vừa dứt lời, "Phanh" một tiếng, Tạ Loan ngã ly, gục xuống bàn ngủ say.

Tạ Kỳ lấy chân đá hắn, nhưng hắn không phản ứng, Tạ Kỳ lắc đầu: “Thằng nhóc này, tửu lượng kém mà cứ thích uống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play