Tô Mẫn nhìn chằm chằm người kia gần một phút, mà gã đàn ông đó cũng vẫn đang tiếp tục kéo thứ gì đó ra khỏi miệng suốt từng ấy thời gian.
Kết quả không những không rút ra được gì cho gọn gàng, mà ngược lại thứ kia càng lúc càng chất đống như núi, tràn cả ra khỏi đĩa, cuộn quấn như đám rác đen sì khiến người ta sởn gai ốc.
Vốn đã chẳng có hứng ăn uống gì, lại còn phải nhìn cảnh đó… Tô Mẫn cảm thấy tất cả những món ăn trong nhà ăn này đều không nên động tới.
Người đàn ông kia vẫn tiếp tục mò mẫm trong miệng mình như không có hồi kết.
Lý Trì Ngư thấy cậu mãi chưa lại, bèn xoay đầu hỏi: “Cậu nhìn gì thế? Không ăn à?”
Tô Mẫn dời mắt đi, khẽ đáp: “Ừ.” Giờ thì cậu không còn muốn nuốt nổi bất cứ thứ gì.
Tưởng Đào Chi thì ngược lại, chẳng để tâm gì. Vừa lầm bầm tự nói, vừa hết sức tập trung chọn đồ ăn, chẳng mấy chốc đã bày kín cả bàn, đúng chuẩn một vị “vương hậu bao tử”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT