Lần đầu tiên Triệu Minh Nhã thấy Tô Mẫn an ủi người khác mà lại khiến người ta phát khiếp như vậy.
Cô ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính—một gương mặt đang áp sát vào tấm kính, bị nước biển làm cho sưng phù, mái tóc rũ bết dính đầy khuôn mặt, từng giọt nước còn đang nhỏ tong tỏng xuống dưới cằm.
Gương mặt đó gồ ghề, biến dạng, méo mó đến mức vừa xấu xí lại vừa kinh hãi.
Trần Di Hinh hoảng loạn lùi bật lại, vừa nhìn qua cửa sổ đã thấy Hồng Thụy bên ngoài, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trần Tinh Châu đột nhiên nhớ đến bàn tay lôi kéo mình trong biển, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ hắn là cái người bị ch·ết đ·uối đó?”
Tưởng Vân Hỏa lập tức phủ định: “Không phải đâu, nhìn xem người hắn còn dính đầy rêu xanh kìa.”
Đỉnh đầu Hồng Thụy phủ một lớp xanh rì như cỏ non đầu xuân, bám chặt lấy da đầu, trông chẳng khác gì một mảng đồng cỏ mọc trên sọ người—thứ cảm giác quái đản đến rợn người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT