Lâm Tiểu Nghiên nói với Lâm Nhất Nhật: “Bọn mình đi trước, cậu đợi một lát rồi hãy tới.”
Đợi hai người rời đi, nam sinh kia mới lấy điện thoại ra gọi: “Tô Mẫn, tối qua người mặc váy ngủ đi vào ký túc xá nam...”
Tô Mẫn lập tức đáp: “Không phải tôi!”
Nam sinh hơi sững người: “... Tôi còn chưa hỏi cậu mà.”
Tô Mẫn nói dứt khoát: “Tôi phải đi nộp bài tập rồi, không rảnh nói chuyện với cậu. Bye bye.”
Chuyện mặc đồ nữ tuyệt đối không thể nhận, cậu cũng mặc kệ vẻ mặt kia của nam sinh, đôi chân dài bước một cái đã nhanh chóng rời đi.
Đến khu hành chính, Tô Mẫn mở điện thoại gửi tin WeChat:
“Đến rồi, mọi người ở đâu vậy?”
Chẳng mấy chốc, bạn cùng phòng là Lâm Nhất Nhật trả lời:
“Bọn tôi đã vào thang máy, cậu đợi lượt sau nhé.”
Một ngôi trường mà có cả thang máy? Đúng là có tiền thật đấy.
Trường cũ của Tô Mẫn chẳng có gì ngoài cầu thang bộ, đến nhà vệ sinh cũng không có phòng tắm, phải nói là nghèo rớt mồng tơi.
Sau khi tham gia bộ phim kinh dị 《Trường Cao Đẳng Kinh Hoàng》 này, cậu mới biết trên đời còn có những ngôi trường như thế.
Toà nhà hành chính có bảy tầng.
Khi Tô Mẫn đến trước thang máy, cửa thang máy vừa khép lại. Bên trong, Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên còn đang vẫy tay với cậu.
Trong thang máy.
Lâm Tiểu Nghiên thuận miệng nói: “Lẽ ra đợi thêm một phút nữa thôi là Tô Mẫn kịp rồi.”
Lâm Nhất Nhật xua tay: “Nếu không vào sớm thì lát nữa lại có người chen, mình sợ phải chờ tiếp. Tô Mẫn sẽ không giận đâu.”
Là bạn cùng phòng nên cậu rất hiểu tính cách Tô Mẫn.
Đang nói thì thang máy đột nhiên rung lắc.
Lâm Tiểu Nghiên giật mình kêu lên: “Gì thế? Hỏng rồi sao?”
Lời còn chưa dứt, thang máy lại lắc thêm một cái rồi yên tĩnh trở lại, chậm rãi tiếp tục đi lên.
Lâm Tiểu Nghiên vừa định thở phào, thì bỗng phát hiện con số hiển thị nhảy vọt từ tầng 3 lên tầng 7.
Cô hoảng hốt: “Bọn mình phải xuống tầng 3 mà, sao lại ấn tầng 7?”
Lâm Nhất Nhật cũng ngẩn người: “Tôi không có ấn.”
Từ đầu tới giờ, ngoài việc ban đầu chọn tầng 3, cậu hoàn toàn không chạm vào bất kỳ nút nào, càng không thể ấn tầng 7—nơi vốn bị cấm lên.
Lâm Tiểu Nghiên bắt đầu lo lắng: “Vậy ai ấn?”
Gần như ngay lập tức, những chuyện kỳ dị mấy ngày qua ùa về trong đầu cô, khiến cô thấp thỏm không yên.
Thang máy lướt qua tầng 3.
Cùng lúc ấy, hai người đều tròn mắt kinh hoảng.
Cả không gian thang máy trong chớp mắt biến thành một hình dạng khác. Vách bạc bóng loáng loang lổ vết rỉ, mặt gương vốn phản chiếu rõ người giờ trở nên mờ mờ ảo ảo.
Lâm Tiểu Nghiên cứ ngỡ mình hoa mắt. Còn chưa kịp lên tiếng, một giọt nước rơi trúng đầu cô, cô thất thanh hét lên: “Có nước!”
Cô đưa tay sờ lên đầu—là máu.
Lâm Nhất Nhật kinh hãi: “Cái gì... cái gì vậy…”
Đèn trong thang máy chuyển sang màu đỏ.
Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật cùng ngẩng đầu—và đồng loạt hét thất thanh: “A——!”
Phía trên đèn thang máy, từng dòng máu tươi đang chảy.
Tựa như một chiếc ly pha lê đầy máu đang nghiêng đổ, máu nhỏ từng giọt theo đèn, chảy xuống không ngừng.
Một tiếng “Đinh!” khẽ vang lên.
Thang máy dừng ở tầng bảy, cửa chầm chậm mở ra.
Kèm theo tiếng vang lạnh lẽo, hình ảnh tầng bảy hiện ra trước mắt hai người đang run rẩy sợ hãi.
Toàn bộ tầng bảy không có lấy một ánh đèn. Một hành lang đen kịt như bị sương mù đen nuốt chửng, rèm cửa khẽ lay trong gió lạnh.
Lâm Nhất Nhật khẽ hỏi: “Đây... là tầng bảy sao?”
Lâm Tiểu Nghiên cũng không biết.
Hai người bước ra, định nhìn thử xem tầng bảy rốt cuộc có gì.
Từ phía trước, bóng tối như có sinh mạng, như đôi mắt quái thú mở to, lao về phía họ. Trong bóng đêm lờ mờ, có những bóng người mờ ảo xuất hiện.
Và không chỉ một cái.
Tựa như từng bóng ma lơ lửng trong không trung, chầm chậm tiến đến từ phía bóng tối, càng lúc càng nhanh.
Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật không dám nhìn tiếp, lập tức quay đầu bỏ chạy về phía thang máy, chẳng khác nào đang bị quỷ đuổi sát sau lưng.
Vừa chạy vừa ngoái lại, những bóng ma kia càng lúc càng gần, sát sau lưng.
Khi vào được thang máy, họ càng thêm hoảng loạn, bởi vì cửa thang máy vẫn chưa đóng lại, cảm giác như cả thế giới sụp đổ trong chớp mắt.
Bóng tối đã áp sát, bóng người lờ mờ như chuẩn bị bước vào trong.
Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm cả hai người.
Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật thở dốc liên hồi, cảm giác nếu để những thứ kia lọt vào được, có lẽ họ sẽ chết mà không ai biết.
Không còn để ý đến cảnh báo cấm chụp ảnh trong thang máy, một người rút điện thoại chụp lia lịa, người kia thì điên cuồng ấn nút tầng một, chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi này.
Đột nhiên, cửa thang máy sập lại, chặn đứng bóng tối bên ngoài.
Một bóng ma đã lòi nửa người vào, dưới ánh sáng đỏ lòm bị rọi, phát ra âm thanh kỳ quái như tiếng cát vỡ vụn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Tiểu Nghiên như thấy khuôn mặt Lưu Lị Lị.
Theo phản xạ, cô lùi lại, chạm vào vách thang máy lạnh buốt.
Chẳng mấy chốc, cô cứng đờ người.
Vô thức chạm vào tay Lâm Nhất Nhật, giọng nói run rẩy: “Cậu... cậu ngẩng đầu lên xem thử...”
Lâm Nhất Nhật lúc đó đang cúi đầu thở dốc, nghe vậy liền ngẩng đầu—và bị dọa tới mức ngã ngồi ra đất.
Trên vách thang máy dày đặc những dấu tay!
Từ thấp đến cao, khắp bốn phía đều là dấu tay mờ ảo. Thậm chí còn có cả vết móng tay cào cấu, để lại vệt dài mờ mờ trên lớp kim loại rỉ sét.
Như thể từng có vô số người bị nhốt trong đây, vùng vẫy điên cuồng muốn thoát ra.
Họ tuyệt vọng đập mạnh, cào xé bốn phía, móng tay cào lên mặt tường cứng rắn, để lại từng vết xước dài như thể vật liệu cũng bị bào mòn.
Đèn phía trên vẫn đang nhỏ từng giọt máu…
…
Tô Mẫn nhìn bảng điều khiển thấy thang máy vẫn dừng ở tầng bảy, bèn ấn nút gọi.
Chiếc thang máy Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật đang dùng gần như đã hỏng.
Thế nhưng đúng lúc ấy, nó khẽ rung một cái kỳ lạ, con số trên bảng bắt đầu di chuyển chậm rãi đi xuống, lướt qua tầng 3, rồi dừng lại ở tầng 1.
Cửa mở ra.
Hai người kia đang nằm ngồi bệt trên sàn, trước mắt là Tô Mẫn cầm theo xấp tài liệu, rõ ràng là người thật chứ không phải thứ gì khác.
Lâm Nhất Nhật sợ đến mức hét lớn: “Tụi này tưởng không bao giờ gặp lại cậu nữa!”
Tô Mẫn ngơ ngác: “Sao các cậu vẫn còn trong đó?”
Cậu nhớ rõ ràng thang máy không hề dừng ở tầng 3 cơ mà.