Có lẽ vì Tô Mẫn đang mặc váy ngủ, nên các nữ sinh xung quanh cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ rằng cậu là bạn của Lâm Nhất Nhật nên liền vui vẻ nhường đường.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến ký túc xá của Lưu Lị Lị.
Ba nữ sinh còn lại đang ngồi co ro trong một góc, run rẩy ôm lấy nhau, trông như một nắm gạo nếp dính chặt không rời.
Tô Mẫn mở đèn trong nhà vệ sinh, cẩn thận bước vào.
Lúc này, sắc mặt Lâm Tiểu Nghiên bên ngoài chợt thay đổi, hoảng hốt hô lên:
“Đừng vào đó!”
Tô Mẫn lập tức dừng bước ngay trước cửa toilet, quay đầu lại hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Lâm Tiểu Nghiên nuốt nước bọt, trong mắt vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi vừa trải qua, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Cái... cái xác sẽ động đậy… Tốt nhất là cậu đừng vào, chờ cảnh sát đến rồi hãy nói.”
Tô Mẫn cũng không tỏ ra quá bất ngờ, dù sao đây cũng là một bộ phim kinh dị.
Hơn nữa, nữ sinh này nhìn có vẻ quen mắt.
Cậu đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, đột nhiên nhớ ra lúc mình quét vé xem phim đã vô tình lướt qua poster điện ảnh—trong đó một trong những nhân vật chính chính là cô gái này.
Nói cách khác, đây hẳn là nữ chính.
Theo trí nhớ của cậu, nữ sinh này tên là Lâm Tiểu Nghiên, là bạn học cùng lớp. Cô được mọi người yêu mến, nhân duyên tốt, chỉ là bình thường không có nhiều tương tác với cậu.
Tô Mẫn hỏi:
“Cậu đã thấy rồi à?”
Lâm Tiểu Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt vừa nhìn đến Tô Mẫn—một nam sinh rõ ràng lại đang mặc váy ngủ nữ, hơn nữa còn đẹp hơn cả các cô gái, khiến cô không khỏi chấn động.
Cô lắp bắp:
“Tô Mẫn, sao cậu lại mặc váy ngủ vậy?”
Cậu đúng là có sở thích độc lạ ghê.
Tô Mẫn vội xua tay, giải thích:
“Hiểu lầm thôi, dì bán hàng đưa nhầm đồ, tôi đành phải mặc tạm như thế này.”
Lâm Tiểu Nghiên không nghi ngờ gì, lập tức nghiêm túc nói:
“Cậu nhất định đừng vào phòng tắm! Tôi vừa mới vào đó trước cậu một lát, xác của Lưu Lị Lị đột nhiên ôm lấy tôi, kéo tôi về phía bồn tắm!”
Chỉ nghĩ lại thôi mà cô đã cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Lâm Tiểu Nghiên là người đầu tiên phát hiện xác của Lưu Lị Lị. Lúc nửa đêm, cô thức dậy đi vệ sinh thì trông thấy một cái bóng đen lờ mờ trong toilet.
Chưa kịp bật đèn, chân cô đã bị cái gì đó siết lấy. Nước trong bồn tắm ào ạt trào ra, một cánh tay lạnh lẽo, ẩm ướt kéo chặt lấy cô, dường như muốn kéo cô xuống nước.
Lâm Tiểu Nghiên vùng vẫy, vừa bật đèn thì mọi thứ lập tức biến mất như chưa từng xảy ra.
Khi đó cô mới phát hiện xác của Lưu Lị Lị đang nằm trong bồn tắm, cũng không có ai bám lấy chân cô, giống như toàn bộ chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tô Mẫn cảm thấy nữ chính này quả thực rất bản lĩnh.
Có thể trốn thoát khỏi sự “giam cầm” của xác chết, còn đứng đây nguyên vẹn không sứt mẻ gì, xem ra phía sau sẽ còn nhiều tình tiết gay cấn hơn nữa.
Tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với nam nữ chính, làm khán giả thì vẫn an toàn hơn.
Nhưng nếu muốn sống sót đến đoạn kết có hậu, thì cũng phải hiểu rõ tình hình. Không chịu tìm hiểu sâu thì chỉ có thể làm vật hy sinh cho cốt truyện.
Dù gì trong phim kinh dị, nhân vật chính luôn là người đi điều tra đến tận cùng.
Tấm rèm phòng tắm bị kéo ra, một nữ sinh đang quay lưng về phía Tô Mẫn, đầu cúi thấp, nửa thân mình ngâm trong bồn tắm, hai chân duỗi thẳng đặt trên nền gạch lạnh, tư thế quái dị như một cây cung bị vặn méo.
Trên sàn nhà vương vãi nước từ bồn tắm tràn ra.
Tô Mẫn nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy thật rợn người, đang định quay ra ngoài thì bất ngờ thấy thi thể của Lưu Lị Lị trong bồn tắm khẽ động đậy.
Cô ta lập tức ngẩng đầu lên từ mặt nước, xoay mặt về phía cậu.
Ngay giây tiếp theo, Tô Mẫn nhìn thấy gương mặt trắng bệch, phồng lên của Lưu Lị Lị nở một nụ cười—nếu có thể gọi đó là nụ cười thân thiện.
Rồi rất nhanh, thi thể cô ta linh hoạt bò ngược lại vào bồn tắm, xoay đầu về vị trí cũ, trốn kỹ như thể chưa từng bị phát hiện.
Lâm Tiểu Nghiên nói xác chết sẽ động, hóa ra là thật.
Nhưng cách cô ta động… lại có chút gì đó kỳ lạ.
Tô Mẫn: “…”
Thời buổi bây giờ, thi thể trong phim kinh dị cũng không chuyên nghiệp đến mức này sao?
Xem ra đạo diễn bộ phim kinh dị này lại là một tên dở hơi rồi.
Tô Mẫn lùi một bước, sau lưng chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo và rắn chắc. Một bàn tay mơ hồ đặt nhẹ lên eo cậu.
Dây áo trên vai bị ai đó nhẹ nhàng kéo lên.
Sau đó, vải ở phần trước cũng bị điều chỉnh lại.
Tô Mẫn: “…”
Bệnh thần kinh à?
Cậu nghiêng đầu nhìn vào gương, chỉ thấy bản thân trông như người vừa tỉnh ngủ, đang bị một bóng người cao lớn ôm chặt từ phía sau.
Tô Mẫn cố gắng thoát ra nhưng không được, ngược lại càng bị ôm chặt hơn.
Một giọng nói vang lên bên tai, mơ hồ gọi tên cậu, dịu dàng: “Tô Mẫn…” rồi lại thì thầm: “Đừng sợ.”
Tô Mẫn nghiến răng: cậu có sợ đâu!
Chỉ là… có thể con quỷ này bị tật mắt thôi.
Thi thể Lưu Lị Lị lại quay đầu, lần này xoay trọn 180 độ, nửa thân trên trồi lên khỏi bồn tắm nhìn về phía cậu—chỉ khác là lần này, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Khi nhận ra bản thân bị phát hiện, cô ta lập tức chui tọt xuống bồn tắm lần nữa.