Thậm chí anh còn kích động hơn cả Trình Hàng Nhất, dù giọng nói yếu ớt nhưng vẫn không che giấu được sự vui mừng:
"Tôi đã cố gắng chịu đựng để về nhà, giả vờ lâu như vậy, suy nghĩ nhiều như vậy chỉ vì ngày hôm đó, vậy tại sao tôi lại không đi chứ?"
Mạnh Tân Từ gật đầu, điều này quả thật không sai.
Hôm đó khi nói chuyện với bác sĩ, Mạnh Tân Từ đã biết rồi, những gì Từ Khai Từ thể hiện khi về nhà cho người khác thấy, tất cả đều là giả vờ.
Anh ta đã hơn một năm không tập phục hồi chức năng, khả năng cầm nắm vốn dĩ không thể tốt đến vậy, vì thế câu nói "anh ấy có thể tự ăn cơm" mà Mai Tĩnh nói căn bản không đúng sự thật.
Từ Khai Từ cứng đầu tự ăn từng bữa, diễn vai một người bại liệt lạc quan, chỉ để gia đình không cảm thấy anh phiền phức, cũng để họ thấy anh đáng thương.
Nhưng anh căn bản không thể ăn đủ no, cộng thêm phải dùng thuốc trong thời gian dài, vì thế mới bị loét dạ dày nghiêm trọng như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT