Bất chợt, cậu nhớ ra gì đó, có chút hiểu ra ý trong lời Từ Khai Từ nói.
"Anh Từ à, không cần phải trói tôi với ba anh vào một chỗ đâu. Nói cho cùng, tôi chỉ là người ngoài. Thầy thích tôi chẳng qua là do hợp tính, hoặc vì tôi có thể kiếm tiền giúp thầy? Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có học trò giỏi hơn xuất hiện, đến lúc đó tôi chẳng còn chút giá trị nào cả. Còn anh thì sao? Cho dù thầy có không hài lòng thế nào đi nữa, chỉ cần anh chịu cúi đầu, hai người vẫn có thể cha từ con hiếu như thường."
Những lời này hình như hồi đại học cậu từng nói với Từ Khai Từ rồi. Mặc kệ đi, cứ nói lại lần nữa, sau này sẽ không nhắc lại nữa.
Cậu đứng dậy, châm một điếu thuốc. "Không còn sớm nữa, tôi về đây."
Một tay Trình Hàng Nhất kẹp điếu thuốc, một tay đút túi quần, chầm chậm bước ra khỏi khu chung cư.
Cậu cúi mắt, không biết đang nghĩ gì. Nhiều chuyện đến giờ vẫn chưa rõ ràng.
Thái độ của Từ Khai Từ và Trình Hàng Nhất đều quá kỳ lạ, hoàn toàn không giống kiểu chia tay rồi không còn tình cảm nữa. Nhưng cụ thể là chuyện gì thì cậu không đoán ra nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT