[Kỳ Đồng]: Sao cậu không đến dự lễ kỷ niệm trường? Ra ngoài ăn đi.
Trình Hàng Nhất nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình điện thoại, hồi lâu không biết phải trả lời thế nào.
Cậu đương nhiên biết lễ kỷ niệm trường thì nên về thăm một chút, nhưng nếu quay lại thì kiểu gì cũng có người hỏi thăm tình hình gần đây. Cậu không biết phải trả lời thế nào, cũng không muốn kể những chuyện đó cho người khác nghe. Nói ra chẳng khác gì than nghèo kể khổ, vừa mất mặt lại chẳng cần thiết.
Cậu tùy tiện nhắn lại một câu, bịa một lý do để qua loa với Kỳ Đồng. Ngay cả ăn cơm cũng không muốn đi. Cậu vừa trở về từ một nơi quái quỷ nào đó để biểu diễn, mệt đến chết đi sống lại, chẳng còn chút sức lực nào để nhúc nhích.
[Kỳ Đồng]: Hôm nay tôi thấy Từ rồi. Mẹ nó, tôi đáng lẽ không nên cho hắn lên xe, cứ như một ông tổ vậy.
Trình Hàng Nhất đang nằm bẹp trên giường, nhìn thấy tin nhắn này liền bật dậy. Cậu đã quá lâu không nghe tin gì về Từ Khai Từ, bây giờ bất chợt nghe thấy, cả người cậu run lên, tay nắm chặt điện thoại đến mức gần như co giật.
Cậu có vô số điều muốn hỏi về Từ Khai Từ, nhưng lại sợ Kỳ Đồng thấy mình không có tiền đồ, một năm rồi mà vẫn chưa quên được Từ Khai Từ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT