Kỳ Đồng ngồi trên ghế lái, giả vờ thản nhiên, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía nhân viên chăm sóc, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Từ Khai Từ sao lại thành ra thế này? Toàn thân cậu ấy gần như chẳng còn chút sức lực nào. Vừa được tháo dây cố định, cậu ấy đã ngã vào lòng nhân viên chăm sóc như một tờ giấy mỏng có thể bị gió thổi bay. Rõ ràng muốn cố giữ cho mình không ngã quá nhanh, nhưng hoàn toàn vô dụng, tay chỉ yếu ớt quơ quào bên cạnh, nhẹ nhàng lướt qua người nhân viên chăm sóc mà chẳng có chút lực nào.
Không chỉ vậy, khi được bế lên, chân cậu ấy gần như ngay lập tức buông thõng, cẳng chân và bàn chân tạo thành một đường thẳng rũ rượi, lắc lư trong không trung như một con rối bị đứt dây. Chứng kiến cảnh đó, dù đã quen với mọi chuyện, Kỳ Đồng vẫn không khỏi cảm thấy kỳ lạ và có chút khó chịu.
Từ Khai Từ được đặt vào ghế phụ, nhân viên chăm sóc vẫn kiên nhẫn giúp cậu ấy điều chỉnh tư thế, cố gắng làm sao để cậu ấy có thể ngồi vững và thoải mái hơn.
Kỳ Đồng khẽ lắc đầu. Không trách được cậu ấy không thích ra ngoài, với tình trạng này, mỗi lần đi đâu chẳng khác gì tự làm khổ mình và kéo theo người khác chịu trận cùng.
"Cậu cứ lái xe đi, đừng cứ nhìn tôi mãi. Tôi không sao." Từ Khai Từ mất một lúc lâu mới lên tiếng, giọng còn yếu hơn khi còn ngồi trên xe lăn. Sự thay đổi tư thế đột ngột làm cậu ấy choáng váng, nhưng cũng chẳng có gì lạ—cậu đã quen với những ngày chỉ cần hơi cử động một chút là đầu óc quay cuồng, buồn nôn.
Kỳ Đồng bị bắt tại trận, vành tai hơi đỏ lên. Cậu vốn đã kiềm chế lắm rồi, đâu có nhìn chằm chằm Từ Khai Từ đâu, thế mà vẫn bị phát hiện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play