Khi Từ Khai Từ có thể thuận lợi ho ra ngoài, Trình Hàng Nhất lại nhẹ nhàng đặt cậu trở lại giường. Động tác của anh thành thạo và cẩn thận, cố gắng tránh chạm vào vết mổ trên người cậu, đồng thời cũng phải đề phòng cậu cử động quá mạnh mà chóng mặt buồn nôn.
Xong xuôi tất cả, Trình Hàng Nhất lấy chiếc cốc có ống hút trên tủ, đưa đến bên môi Từ Khai Từ, rụt rè nhìn cậu ngậm lấy ống hút rồi mới lên tiếng:
"Mấy ngày nay em vẫn ở đây. Vừa rồi chỉ là thay quần áo và rửa ráy trong nhà vệ sinh thôi. Em chưa từng rời khỏi đây dù chỉ một bước, lúc nào cũng ở bên anh. Chỉ có chiều hôm qua là ra ngoài cắt tóc. Em canh chừng phòng bệnh rất chặt, đừng nói là người, ngay cả ruồi cũng không bay vào được."
Cậu ngớ người một giây, cảm thấy nói mấy lời này để mở đầu có hơi kỳ lạ, giống như đang khoe công vậy. Không đợi Từ Khai Từ trả lời, cậu lập tức đổi chủ đề:
"Thực ra đến ngày thứ tư là có thể ăn chút gì đó rồi, nhưng anh vẫn chưa tỉnh, nên vẫn phải truyền dịch dinh dưỡng. Giờ anh mới tỉnh lại, em cũng không biết có thể ăn được gì không. Anh có đói không? Nếu đói thì để em đi hỏi bác sĩ xem anh có thể ăn gì."
Mấy lời phía trước Từ Khai Từ nghe vào cũng thấy dễ chịu. Thực ra chẳng cần Trình Hàng Nhất tự mình khai báo, cậu mấy ngày nay chỉ là ngủ chứ đâu có chết, cậu vẫn có thể tỉnh lại, cũng sẽ gặp ác mộng lúc nửa đêm. Nhiều lúc dù nhắm mắt, cậu vẫn có thể cảm nhận được Trình Hàng Nhất đang nhẹ nhàng vuố.t ve, dỗ dành mình.
Nghĩ đến những lời mà mấy ngày qua Trình Hàng Nhất đã thì thầm bên tai, Từ Khai Từ bỗng cảm thấy, nếu như Trình Hàng Nhất thực sự có thể như trong mơ, phá tan ánh sáng chói mắt, lao vào màn đêm, ôm lấy cậu, đưa cậu ra ngoài để nhìn ánh mặt trời bên trên vực sâu... hình như cũng không tệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT