Từ lâu, Từ Khai Từ đã nói rằng anh không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng tiếc là không ai tin anh. Không chỉ vào đêm cãi nhau với Từ Xuân Duệ, mà ngay từ những ngày đầu sau khi tai nạn xảy ra, khi Trình Hàng Nhất đưa anh đến gặp bác sĩ tâm lý vài lần, anh đã nói như vậy.
Không phải bác sĩ không giỏi, ngược lại, bác sĩ rất giỏi, phòng trị liệu cũng rất ấm áp. Mỗi lần đến, trợ lý của bác sĩ đều chu đáo rót cho anh một ly nước ép nóng, cắm sẵn ống hút và đặt ngay trước mặt anh. Nếu anh thấy mệt, chỉ cần nghiêng đầu là có thể uống được.
Nhưng tất cả vẫn vô nghĩa. Sau này, buổi trị liệu chẳng khác gì một vở kịch độc thoại của bác sĩ, còn anh chỉ là một khán giả lặng lẽ thưởng thức dưới ánh đèn trần.
Anh quan sát tất cả bọn họ, nhìn họ đứng từ góc độ của mình để khuyên nhủ một người tàn tật phải làm sao để yêu lại cuộc sống, làm sao để vực dậy tinh thần.
Nhưng có ích gì chứ? Những lời khuyên dựa trên góc độ khoa học này, suy cho cùng cũng chỉ đến từ một góc nhìn khách quan. Còn anh là một con người bằng xương bằng thịt, mà suy nghĩ của con người đôi khi lại vượt lên trên cả khoa học và lý trí.
Lý trí bảo Từ Khai Từ rằng chỉ cần còn sống đã là may mắn lắm rồi, phải biết trân trọng. Nhưng cơ thể anh, trạng thái của anh lại tàn nhẫn nhắc nhở anh rằng:
— "Mày sống cũng chẳng có ý nghĩa gì cho những năm tháng về sau cả."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play