Chẳng lẽ gặp được khách lớn? Hà Thiệu Thần giật mình, trong lòng phấn khởi cuối cùng cũng có người nhận ra sự đặc biệt của mấy cây táo nhà mình rồi. 

“Em chỉ có mười cây táo thôi, tổng cộng cũng khoảng hơn 1 tấn.”

“Ít quá, xem ra chỉ có thể đi theo hướng hàng tuyển chọn thôi!” Chung Hạo Quân nói nhỏ, Hà Thiệu Thần không nghe rõ.

“Vậy nhé, hai sọt táo này tôi mua hết, cậu giúp tôi chở tới khách sạn Dịch Huyện. Về giá, hai sọt này cộng lại chắc hơn 100 ký tí , tôi trả cậu bốn trăm, được chứ?”

Dĩ nhiên là được! Hà Thiệu Thần gật đầu lia lịa, tháng này coi như không lo ăn uống rồi. Chỉ định bán chút ít rồi về, ai ngờ lại tóm được khách sộp thế này.

Khách sạn Dịch Huyện cách chỗ cậu cũng không xa. Chở khách vip trên chiếc xe ba bánh, Hà Thiệu Thần chạy chưa tới năm phút đã tới nơi. Vừa đến đã thấy chiếc xe BMW đỗ ngay trước cửa. Nhìn xe là biết giá trị không hề nhỏ, không chừng chỉ riêng chiếc xe đó cũng đủ để cậu sống sung sướng cả đời ở Dịch Huyện này rồi. Haizz… thế giới của người giàu, con nhà nghèo như cậu sao hiểu nổi.

Chung Hạo Quân mở cốp xe: “Cậu em, hai cái sọt này cậu bán luôn cho tôi nhé, tôi trả thêm cho cậu một trăm nữa.” Dù tính kiểu gì thì anh cũng chẳng lỗ.

Tiền không từ trên trời rơi xuống, nhưng đã được cho thêm thì Hà Thiệu Thần đương nhiên không từ chối. Cậu gật đầu, kèm theo một nụ cười tươi rói: “Để em giúp anh bê táo lên xe.”

Chung Hạo Quân cũng định phụ một tay, mỗi sọt cũng mấy chục ký. Lỡ sơ ý làm táo va chạm, ảnh hưởng đến hình thức thì anh lại xót. Nhưng ngay sau đó, anh trố mắt nhìn cậu bán táo bê từng sọt một cách nhẹ nhàng, tựa như bông.

“Không ngờ nha, cậu em khỏe phết đấy!” Chung Hạo Quân vỗ nhẹ lên vai Hà Thiệu Thần, thấy cả hai sọt đã được đặt lên xe, liền nói tiếp, “Cậu cho tôi số liên lạc đi, biết đâu sau này chúng ta còn có dịp hợp tác.”

Khách hàng lớn đúng là có con mắt tinh đời, xem ra sau này trái cây trong vườn không lo ế nữa rồi. Gặp được người biết nhìn hàng thật sự không dễ. Từ nay chỉ cần ngồi nhà, sẽ có người mang tiền đến tận cửa, nghĩ đến đó bỗng thấy lâng lâng cả người.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Hà Thiệu Thần vừa ngâm nga bài hát vừa lái xe ba bánh, đến chợ mua ít nguyên liệu làm phân bón, rồi thong thả chạy về làng.

Cậu sống ở một ngôi làng nhỏ tên là Hạp Thôn, thuộc huyện Dịch. Trong làng chỉ có hơn ba mươi hộ dân, nhưng số người còn ở lại thì rất ít. Thanh niên thì đều đi làm ăn xa, những người có điều kiện thì dọn ra ngoài sống, chỉ còn lại một đám người già, phụ nữ và trẻ con. Ngay cả dịp Tết, làng cũng không đông đúc gì. Vì Dịch huyện là vùng nghèo nên đường làng toàn là đất đỏ, vừa gồ ghề vừa nhiều ổ gà, mỗi lần đi xe qua, Hà Thiệu Thần đều có ảo giác như… mông sắp tách làm đôi.

Chạy chậm rãi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng về tới Hạp Thôn.

Ở đầu làng, mấy cụ già đang ngồi tán gẫu. Thấy Hà Thiệu Thần trở về, mắt ai nấy sáng rỡ, ngay lập tức  bỏ dáng vẻ uể oải ban đầu.

“Ơ kìa, Tiểu Thần về sớm thế. Hôm nay bán đắt hả con?” Người nói là bà Trương ở đầu làng, đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng còn rất tinh, ánh mắt sáng quắc, lập tức nhận ra hai sọt táo trên xe ba bánh đã biến mất, cả sọt cũng không còn: “Là bán hết sạch rồi à?” Giọng đầy ngạc nhiên.

Là người lớn tuổi ở Dịch huyện, bà Trương rất rõ cái huyện nhỏ, người mua hoa quả vốn đã ít, mà mỗi nhà thường cũng có vài cây ăn trái. Muốn bán hết hai sọt táo phải mất ít nhất một tuần. Giờ mới mấy giờ chứ? Bà Trương ngước nhìn mặt trời, âm thầm tính toán, nhiều nhất cũng mới hơn hai giờ chiều.

Hà Thiệu Thần cười hì hì, thấy bà Trương ngạc nhiên thì trong lòng càng sảng khoái, giọng nói cũng mang theo chút kiêu ngạo: “Dạ đúng rồi, cháu bán hết sạch luôn. Sáng gặp được một khách lạ từ huyện ngoài, chạy xe BMW, mua sạch hai sọt táo.”

“BMW cơ à? Ôi cha, nghe nói xe đó mắc lắm đấy.” Sự chú ý của bà Trương lập tức chuyển hướng, “Cháu nội tôi bảo chiếc xe đó ngoài kia cũng phải mấy chục vạn, không ăn không uống cả đời chưa chắc mua nổi. Người giàu đúng là ra tay rộng rãi.”

“Chuẩn rồi đấy.” Bà Vương bên cạnh cũng góp lời, quên béng luôn Hà Thiệu Thần đang đứng đó. “Cháu tôi năm ngoái mới tậu chiếc xe con, có mười mấy vạn thôi mà hai vợ chồng phải tích cóp bao năm, giờ vẫn đang trả góp đấy. Còn bảo hiểm, tiền xăng, đủ thứ, mua xe tốn lắm!”

Nghe một lúc, thấy các ông bà đã lạc đề sang chuyện… xe cộ, không còn ai nhớ hỏi chuyện trái cây nữa, Hà Thiệu Thần liền trèo lại lên xe ba bánh, cười nói lớn: “Con về trước nha, các ông bà cứ nói chuyện tiếp ạ.”

Làng nhỏ chẳng có mấy thú vui, mấy ông bà quanh năm chỉ thích tụ lại tám chuyện, thấy cậu rời đi cũng không để ý, vẫn tiếp tục rôm rả bàn tán chuyện nhà chuyện cửa.

Nhà Hà Thiệu Thần nằm ở cuối làng Hạp Thôn, sau nhà là vườn cây, sau vườn là núi lớn chồng chất. Cậu dừng xe, lấy trong sân ra một cái giỏ, rồi đi thẳng về phía vườn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play