“Xin lỗi cô Ôn, do vấn đề công việc, ngài Tống không có thời gian gặp cô. Nếu cô có bất kỳ thắc mắc nào về chuyện này, đều có thể trao đổi kỹ hơn với tôi.”
Ôn Vũ cắn môi, “Tôi muốn gặp Tống Thanh Thứ!”
“Cô Ôn, đây là toàn bộ quá trình cô cố tình gây tai nạn được ghi lại bởi camera hành trình. Khi xe của ngài Tống đi qua ngã tư đã giảm tốc từ trước, còn cô thì cố ý lao ra giữa đường…”
“Còn cái này nữa, là đoạn giám sát tôi lấy được từ đường Vụ Sơn. Cô đã lảng vảng ở ngã tư này hơn mười phút. Trong lúc đó có vài chiếc xe chạy qua, nhưng đều không phù hợp với tiêu chuẩn của cô để gây tai nạn. Cô đang chọn xe sang, để dễ dàng tống tiền với số tiền lớn nhất…”
Giọng nói của Từ Tư Dạ vang lên.
Lông mày Ôn Vũ khẽ giật vài cái.
Hàng lông mày xinh đẹp cau lại.
Cô không ngờ Tống Thanh Thứ lại thuê cả luật sư…
Lúc còn trong bệnh viện, cô đã đòi anh ba vạn tiền phí tổn thất do nghỉ việc, cứ nghĩ lần này sẽ không còn gặp lại nữa.
Không ngờ luật sư của anh lại đến nhanh như vậy.
Tiền – đó chính là tử huyệt của Ôn Vũ!
Bất kỳ chuyện gì cô cũng có thể thương lượng, nhưng chỉ cần nhắc đến tiền, giống như chạm vào điểm chí mạng của cô, toàn thân như đầy gai nhọn, mất hết lý trí.
Cô nhìn vào khoản định giá tổn thất của xe, đầu ngón tay khẽ run, khớp tay mảnh mai căng chặt.
Lồng ngực phập phồng vì hơi thở không ổn định.
Nhìn vào hình ảnh trên laptop, cảm xúc của cô từ thẹn thùng chuyển sang cười lạnh, cuối cùng là tức giận đến phát điên:
“Tiền thì không có, đi nói với Tống Thanh Thứ! Muốn kiện thì kiện đi, giỏi thì lấy luôn cái mạng của tôi! Nói thêm với anh ta một câu, Tống Thanh Thứ, anh là đồ khốn kiếp!”
Nói xong, Ôn Vũ xách túi bỏ đi.
Cánh cửa quán cà phê khép lại, chuông gió leng keng vang lên.
Nhân viên phục vụ bưng hai ly cà phê tới, nói: “Anh gì ơi…”
Từ Tư Dạ xoa thái dương, khẽ cười: “Cứ để đây.”
Uống xong ly của mình, anh gọi cho Tống Thanh Thứ:
“Tôi nói này, Tống tổng, cô ấy tuyên bố rồi, tiền thì không có, nhưng mạng thì có một.”
Đúng là một cô gái nóng tính.
Nhắc tới tiền, phản ứng như cá nóc vậy.
Từ Tư Dạ nhấp một ngụm cà phê đậm vị, khẽ cười: “Số tiền đó, cậu thực sự nỡ lòng đòi sao?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi giọng người đàn ông vang lên: “Ừ.”
“Tôi còn có lời nhắn từ cô Ôn gửi đến cậu.” Từ Tư Dạ truyền đạt từng chữ không sai một từ:
“Tống Thanh Thứ, anh là đồ khốn kiếp.”
Lúc đó, Tống Thanh Thứ đang ở trong văn phòng.
Chiếc bút máy màu đen dừng lại trên tập tài liệu, đầu ngón tay khẽ khựng, nét mực loang ra trên trang giấy.
Chữ “Thứ” cuối cùng, nét cuối cùng loang rộng, đặc biệt ở bộ “tâm” phía dưới, lan ra nhanh chóng, từng chút một thấm đẫm.
*Chữ “Thứ”: (恕), bộ “tâm”: 心
Người đàn ông đặt bút xuống, cúp máy, rồi day day ấn đường.
Cơn mệt mỏi vẫn chưa tan đi.
Anh không gặp Ôn Vũ, nhưng như thể có thể hình dung rõ nét biểu cảm của cô khi nói ra câu đó.
Tiểu thư nhà họ Ôn mà nổi nóng thì chẳng ai cản nổi.
Tống Thanh Thứ, anh là đồ khốn kiếp!
Ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn bình tĩnh và đậm nét.
Anh nhắm mắt, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi chốc lát.
Cuộc gọi nội bộ vang lên.
Trợ lý Hà An: “Tống tổng, chuyên gia khoa mắt người Mỹ mà ngài mời cho mẹ ngài sẽ đến Yến Thành vào tuần sau. Ngài muốn sắp xếp ở khách sạn Hoàng Gia hay Mỹ Quán?”
Hai khách sạn này là nơi Tống Thanh Thứ thường nghỉ lại khi có lịch trình cá nhân.
Người đàn ông trầm ngâm hai giây.
Đôi mắt đen sâu như hồ thu gợn lên một chút sóng nhẹ, như lông vũ rơi xuống mặt nước, khẽ khàng khơi lên một vòng gợn nhỏ.
Ngón tay gõ nhẹ một cái lên mặt bàn đá cẩm thạch.
“Đặt phòng suite hành chính ở khách sạn Mạn Ninh.”
Hà An hơi ngẩn ra, lập tức đáp lại. Sau khi cúp máy, anh ta lên mạng tra cứu thương hiệu Mạn Ninh.
Loại khách sạn này ở Yến Thành khá tầm trung, bởi vì gần một con phố ẩm thực nổi tiếng nên thường được khách du lịch lựa chọn.
Nhưng đây là quyết định của sếp, Hà An không dám chậm trễ, lập tức đặt phòng.
—
Sáng hôm sau, Ôn Vũ đến tập đoàn S·Y, công ty của Tống Thanh Thứ.
Tìm ra trụ sở công ty của anh không khó, vì kênh tài chính từng đưa tin, các tạp chí tài chính cũng nhiều lần đăng bài.
Là kim cương độc thân trẻ nhất Yến Thành, ngay cả lúc nghỉ ngơi cô cũng nghe mấy cô gái trong phòng ban đỏ mặt kể về con đường làm giàu của Tống Thanh Thứ.
Tay trắng lập nghiệp, năm năm đưa công ty lên sàn.
28 tuổi, tài sản hàng chục tỷ.
Ôn Vũ ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, khối kiến trúc thép cao vút chạm mây, là một trong những công trình biểu tượng của Yến Thành.
Đặt trụ sở công ty ở đây, chính là biểu tượng của tiền tài và quyền lực.
Cô bước vào, nói với lễ tân rằng muốn gặp Tống Thanh Thứ.
Đối phương nhìn cô một cái, hỏi một cách rất công thức: “Cô có hẹn trước không?”
Cô không có.
Ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ suốt một buổi chiều, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tống Thanh Thứ.
Ngày hôm sau, Ôn Vũ lại đến.
Hôm nay cô ăn mặc rất có gu.
Chiếc kính râm 30 tệ trên mặt được cô đeo như thể là hàng hiệu xa xỉ.
*30 tệ ~ 106k
Làn da trắng, tóc dài xoăn gợn sóng đen óng.
Cô đến gặp Tống Thanh Thứ, còn mượn chiếc túi Chanel của Tô Lật mang theo.
Xinh đẹp một cách chói mắt.
Đẹp đến mức nếu có người nói cô là nữ minh tinh top đầu showbiz, cũng chẳng ai nghi ngờ.
Ôn Vũ bước vào, bên trong đại sảnh không ít người liên tục ngoái nhìn.
Cô đeo khẩu trang và kính râm, cách ăn mặc này, đúng thật là giống minh tinh.
Lễ tân do dự một chút:
“Thưa cô, hay là cô để lại thông tin liên lạc, tôi sẽ báo với trợ lý Hà. Đợi Tống tổng họp xong…”
Sắc mặt Ôn Vũ không thay đổi. Vốn dĩ cô không định đến, nhưng lại nhận được tin nhắn từ ngân hàng và cuộc gọi của Từ Tư Dạ. Nếu cô không chuẩn bị bồi thường, phía bên kia sẽ dùng biện pháp pháp lý để ép cô thi hành. Cô bị ép đến mức chỉ còn cách đến tìm anh.
Lông mày đẹp của Ôn Vũ nhíu lại:
“Tôi mang thai rồi, muốn gặp Tống tổng của các cô. Chỉ cần mười phút. Nếu tôi không gặp được anh ta, hậu quả các người tự chịu.”
Giọng cô không hề nhỏ.
Người xung quanh cũng nghe thấy.
Sắc mặt ai nấy lập tức thay đổi.
Tống tổng bình thường rất kín tiếng, bên cạnh chưa từng thấy có phụ nữ. Dĩ nhiên cũng có người theo đuổi, nhưng anh từ chối rất dứt khoát. Ấy vậy mà đột nhiên lại có một người phụ nữ xinh đẹp chói mắt nói rằng mình mang thai con của tổng giám đốc…
Lễ tân nào dám chậm trễ, lập tức liên hệ với Hà An.
Hà An đổ mồ hôi lạnh. Phản ứng đầu tiên trong đầu anh ta chính là, bên kia đang vu khống. Dù gì thì cuộc sống của Tống tổng xưa nay như một tu sĩ khổ hạnh, trầm mặc, lạnh lùng, ít lời, vô cùng kỷ luật.
Giống như một hồ nước tĩnh lặng đến mức chìm sâu, lạnh lẽo như đêm đen.
Tiên nữ tới gần, anh cũng không động tâm.
Nhưng lễ tân cứ nhấn mạnh:
“Người phụ nữ đó thật sự rất xinh, rất rất xinh, giọng điệu có phần gay gắt, hôm nay đúng là có thái độ kiểu như không gặp được tổng giám đốc thì quyết không bỏ qua, nhìn chẳng khác gì diễn viên nổi tiếng. Trợ lý Hà, anh xem chuyện này phải làm sao…”
Lúc này, Tống Thanh Thứ đang họp.
Hà An bảo lễ tân đưa Ôn Vũ đến phòng tiếp khách, còn anh đích thân đến một chuyến.
Từ xa liếc mắt nhìn Ôn Vũ, Hà An đột nhiên có một suy nghĩ, có khi nào sếp nhà mình thực sự từng ngủ với cô ấy?
Dù gì thì nhan sắc kia, đúng là như tiên giáng trần. Đàn ông bình thường, khó mà giữ nổi lý trí.
Anh lập tức bước nhanh đến ngoài phòng họp.
Nửa tiếng sau, Tống Thanh Thứ bước ra.
Hà An theo sát phía sau:
“Tống tổng, có một cô gái đến tìm anh.”
Tống Thanh Thứ vừa đi vừa cởi một nút áo vest:
“Không gặp.”
Hà An nhỏ giọng, nhưng rõ ràng:
“Cô ấy nói mang thai con của anh. Tôi đã để lễ tân đưa cô ấy vào phòng tiếp khách, cũng đã liên hệ với bên quan hệ công chúng.”
Hà An cảm thấy cô gái đó giống minh tinh, sắc đẹp quá chói mắt.
Người đàn ông cau mày, ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng sang Hà An:
“Loại tin đồn như thế này, cậu còn cho cô ta vào phòng tiếp khách? Hà An, cậu theo tôi ba năm rồi, hồ đồ vậy sao?”
Hà An sững người, cúi đầu gấp gáp:
“Vâng, tôi sẽ xử lý ngay.”
Làm trợ lý tổng giám đốc ba năm, Hà An cũng tự thấy hôm nay mình xử lý quá kém. Anh vội rút điện thoại, gọi cho trưởng bộ phận PR, Trợ lý Chu:
“Đúng, đến phòng tiếp khách, tên là cô Ôn. Bịt miệng cô ta lại. Nếu là bịa đặt, cho bên pháp vụ tới luôn…”
Phía trước, bước chân người đàn ông khựng lại.
Bàn tay buông tự nhiên bên người đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi rõ dưới làn da trắng, như đang dằn nén thứ gì đó.
Vài giây sau, anh buông tay ra.
Hà An chỉ kịp thấy bóng dáng người vốn định quay về văn phòng, bỗng đổi hướng, quay đầu, đi thẳng về phía phòng tiếp khách.