Yến Thành rất lớn, dân số thường trú lên đến hai chục triệu người.
Vậy mà lại có thể gặp lại anh.
Cô cảm nhận rõ ánh mắt lạnh lẽo trầm lặng kia, nhẹ nhàng đáp lên đỉnh đầu mình rồi dần dần nâng lên.
Bờ vai mảnh mai của Ôn Vũ khẽ run lên, căng cứng.
Một cái tên, đã bị cô khóa chặt trong lòng từ lâu, lúc này chậm rãi trồi lên.
Tống Thanh Thứ.
Cô cứng đờ người, máy móc, run rẩy cố gắng nghiêng người tránh ra một chút để nhường đường cho anh vào.
Hai thân hình lướt qua nhau, khoảnh khắc vải áo chạm nhẹ, tiếng sột soạt vang lên khiến lồng ngực cô như bị ép chặt.
Ôn Vũ cúi đầu, cảm xúc trong ngực trào dâng mãnh liệt.
Cuối cùng, như tìm được chút hơi sức, cô cúi đầu bỏ đi.
Đi được vài bước liền bắt đầu chạy.
Cô có thể chịu đựng việc bị Lê Uyển Chước sỉ nhục. Cô có thể bình tĩnh, thậm chí tê dại.
Nhưng cô không ngờ, trong lúc bản thân thê thảm và nhếch nhác nhất lại gặp Tống Thanh Thứ.
Điều đó còn khiến cô thấy nhục nhã hơn cả việc bị Lê Uyển Chước tát mấy cái.
Ôn Vũ không biết mình đã chạy bao xa, chỉ biết khi dừng lại, cô đã ở trong nhà vệ sinh.
Cô không ngừng vốc nước lạnh dội lên mặt mình.
Đầu óc cô như mờ đi, hoàn toàn rối loạn.
Tối nay, gặp lại Tống Thanh Thứ, hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.
Khi ấy, anh chàng nghèo khổ năm nào giờ đây lại đứng trên đỉnh của kim tự tháp, lạnh lùng và im lặng nhìn xuống cô, ánh mắt hờ hững ấy làm cô chợt nhớ lại năm đó, khi cô và vài cô tiểu thư nhà giàu đánh cược, và Tống Thanh Thứ đã biết.
Tối hôm đó, trong phòng thể thao mờ mịt lúc tám giờ, người con trai mảnh khảnh ấy đã dồn cô vào góc tường.
Vẫn là ánh mắt lạnh lùng ấy, bóng dáng cao lớn, đôi mắt đen dài đổ xuống, bao trùm lấy cô. Lực tay anh siết chặt cổ tay cô, mạnh đến mức gần như bóp gãy xương cô.
Hôm nay, gặp lại Tống Thanh Thứ ở đây, hoàn toàn vượt xa sự dự tính ban đầu của cô.
Cô không chắc anh có còn nhớ cô không.
Hay thậm chí, có thể là hận cô.
Ghét cô.
Dù sao đi nữa, chuyện ngày đó, đã ầm ĩ đến mức như vậy.
Không chỉ là cô, con gái của thị trưởng, đi theo đuổi một chàng trai nghèo, đuổi theo rồi lại vứt bỏ.
Mà còn…
Cô nhắm mắt lại, tai nghe có chút ù ù.
Năm đó, năm đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp trung học.
#Cây cầu lớn sụp đổ khiến 119 công nhân thiệt mạng, thị trưởng Ôn Hoa Thành tham nhũng 20 tỷ vốn xây dựng, không thể chối cãi!#
#Cựu thị trưởng Ôn Hoa Thành tự sát vì sợ tội, thừa nhận toàn bộ bằng chứng phạm tội!#
Ba cô, Ôn Hoa Thành, chỉ là một con dê tế thần bị đẩy ra.
Trong danh sách 119 người thiệt mạng, có ba của Tống Thanh Thứ.
Trong phòng bao.
Không ai thấy, ánh mắt của Tống Thanh Thứ dừng lại trên bóng lưng vội vã bỏ chạy, anh cúi đầu, mắt cụp xuống, che giấu đôi mắt đỏ ửng.
Sự xuất hiện của Tống Thanh Thứ khiến nhiều người cảm thấy bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía anh thay đổi, nhưng không thể phủ nhận, sự tôi luyện của xã hội khiến mọi người đều hiểu rõ, tiền và quyền mới là thứ có thể khiến người ta có tiếng nói.
Ngày xưa, cậu học sinh nghèo bị đặc cách tuyển chọn, cậu con trai nghèo bị bắt nạt.
Chỉ có đôi giày cao su 20 tệ.
*20 tệ = ~71k
Anh im lặng, lạnh lùng và xa cách.
Anh học giỏi, không kết bạn với ai, luôn sống tách biệt một mình.
Anh từng rất nghèo, mẹ anh là một cô lao công mù một mắt, quét dọn ngay trước cổng trường.
Nhưng bây giờ, người đàn ông trước mắt, ăn mặc sang trọng, chỉ riêng chiếc cà vạt đã có giá lên đến năm, sáu con số, khí chất trầm tĩnh pha chút xa cách, bộ vest sọc màu nâu sẫm được là phẳng phiu không một nếp gấp, ôm trọn dáng người thẳng tắp và anh tuấn của anh.
Đó là bộ vest may đo thủ công cao cấp, được chế tác bởi nghệ nhân có kinh nghiệm hơn năm mươi năm, từng đường chỉ, từng hoa văn chìm trên tay áo đều thể hiện sự quý phái một cách kín đáo.
Tống Thanh Thứ, giờ đây đã đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, và còn có xu thế tiếp tục vươn cao hơn nữa.
Lê Uyển Chước nhìn anh, cậu trai nghèo năm xưa đến bữa ăn còn không đủ no, giờ đã tay trắng dựng nghiệp, trở thành kỳ tài thương giới. Ba cô nhiều lần nhờ cô lấy danh nghĩa bạn học mời anh tham gia các dự án của chính phủ, mong nhận được đầu tư từ anh.
Vừa nãy tình cờ gặp Ôn Vũ, thấy sắc mặt anh không có biến hóa gì lớn, Lê Uyển Chước cũng âm thầm thở phào.
Bảy năm trước, trong vụ tai nạn sập cầu đó, ba của anh, một công nhân xây cầu, cũng bị chôn vùi bên trong.
Nói cách khác, cái chết của ba anh là do ba của Ôn Vũ trực tiếp gây ra.
Gương mặt tuấn tú của Tống Thanh Thứ vẫn bình lặng như nước, đôi mắt đen sâu thẳm không gợn sóng. Anh chỉ đơn giản chào hỏi vài người bạn cũ xung quanh, tùy ý ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân, tháo một nút áo vest.
Có mấy người bạn học từng bắt nạt anh chủ động lại gần bắt chuyện, Tống Thanh Thứ chỉ khẽ cười, không lộ ra cảm xúc gì, khiến trong lòng bọn họ thấp thỏm bất an.
Lê Uyển Chước đưa cho anh một ly rượu: “Tống Thanh Thứ, anh còn nhớ Ôn Vũ không? Cô ấy giờ đang làm phục vụ ở đây, chính là người vừa nãy chạy ra ngoài đó.”
Người đàn ông nhìn cô ta, ánh mắt thoáng lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời. Song, ánh nhìn trong mắt lại càng trở nên thâm trầm, lạnh lùng.
Áp lực từ anh khiến không khí như đặc quánh lại.
Ly rượu kia, Tống Thanh Thứ không nhận.
Lê Uyển Chước không chịu nổi ánh mắt ấy, đành cúi đầu cười gượng, rồi đổi chủ đề.
—
Cuộc sống của Ôn Vũ lại quay về như thường. Khi có thời gian thì đi làm thêm, việc gì cũng nhận: bán rượu, đánh đàn piano trong nhà hàng, mặc trang phục búp bê phát tờ rơi ở khu đại học.
Ban ngày thì làm ở bộ phận buồng phòng khách sạn Mạn Ninh.
Mỗi tuần cô chỉ phải làm ca đêm một lần.
Cô chưa tốt nghiệp đại học, khi còn học năm nhất thì Ôn Hoa Thành nhảy lầu, biệt thự bị niêm phong, tài sản cá nhân bị đóng băng. Khi đó, Hà Vãn Thu bị xuất huyết não phải nằm ICU suốt một tháng, tiền trong tài khoản riêng của cô cũng tiêu sạch, cô không còn tiền để tiếp tục đi học.
May mắn là cô xinh đẹp, từ nhỏ đã được gia đình bồi dưỡng, thành thạo ba ngoại ngữ: Trung, Anh, Pháp.
Nhờ đó mới xin được công việc này. Thật ra mức lương cũng tạm ổn, đủ để một người sống tằn tiện trong thành phố lớn này. Nhưng chi phí điều trị cho Hà Vãn Thu lại quá đắt đỏ.
Buổi tối, cô như thường lệ đến “Túy Dạ” làm thêm, đến 11 giờ rưỡi thì tan ca.
Trên đường về, điện thoại cô liên tục đổ chuông.
Ôn Vũ biết đó là cuộc gọi từ bệnh viện.
Mấy ngày gần đây, điện thoại đòi nợ gần như gọi đến nổ máy cô.
Trên thế gian này, cô chỉ còn người thân cuối cùng là mẹ.
Rất mệt, nhưng cô vẫn không muốn buông tay.
Lỡ như, Hà Vãn Thu thật sự tỉnh lại thì sao —
Cô muốn bằng mọi cách, dù là cuối cùng, giữ mẹ lại.
Chỉ cần mẹ còn thở, chỉ cần đôi tay mẹ vẫn còn ấm áp.
Gió đêm lúc 12 giờ thổi mạnh, thổi tung mái tóc dài của Ôn Vũ. Cô đứng ở ngã tư, nơi này không có camera giám sát, là một lối nhỏ, nhìn thấy chiếc xe đang chạy tới từ đằng xa.
Đèn xe chói lóa, lờ mờ thấy đó là một chiếc Maybach.
Xe của người có tiền.
Ngày càng gần.
Tiếng còi xe vang lên.
Ôn Vũ nghiến chặt răng, cô không tránh, cũng không né, chỉ nhắm mắt lại.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, kèm theo đó là hơi nóng phả ra từ thân xe khiến người ta bỏng rát.
Lốp xe ma sát với mặt đường để lại vệt trắng chói mắt.
Ôn Vũ ngã xuống đất, lăn một vòng, lực quán tính khiến đầu óc cô trống rỗng.
Đau không?
Không quá đau.
Trong làn nhìn mơ hồ, cô thấy một bóng người bước xuống xe, vạt áo mang theo vẻ vội vã. Người đàn ông rất cao, dáng người thẳng tắp, khi đứng trước mặt cô, bóng anh hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Hương nước hoa nam quen thuộc mà xa lạ.
Như thể mới tiếp xúc không lâu trước đây.
Ánh đèn xe chói mắt khiến Ôn Vũ hơi nheo mắt lại, người đàn ông đỡ lấy cô cùng lúc, cô cũng nhìn thấy rõ, giữa kẽ ngón tay cái bên trái, một nốt ruồi nhỏ quen thuộc.
Thật xui xẻo.
Cô nghĩ.
Ngay cả giả va chạm cũng đụng trúng anh.
Ông trời thật sự không để cho cô con đường sống sao?
Trong xe, đèn đỏ nhấp nháy.
Camera hành trình, đang ghi lại toàn bộ hành vi đê tiện của cô.
Ôn Vũ đẩy anh ra, cúi đầu khàn giọng nói lời xin lỗi, chậm rãi tự mình đứng dậy.
Cô biết mình bây giờ rất chật vật, còn chật vật hơn cả lúc mặc đồ phục vụ gặp lại Tống Thanh Thứ.
Cô thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Vệt máu ấm nóng từ đầu gối chảy xuống tận mắt cá chân.
Trời đất quay cuồng.
Ngay khoảnh khắc Ôn Vũ nhắm mắt lại, một vòng tay lạnh lẽo ôm chặt lấy cô.
Lồng ngực anh nóng rực, nhịp thở dồn dập phập phồng.
Anh siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt sâu như hàn đàm khóa chặt gương mặt cô, cũng siết chặt ôm lấy cô, không buông.