Năm giờ chiều, công việc của Tô An kết thúc. Toàn thân mỏi nhừ, cơ bắp căng lên như bị lên men, ngay cả cánh tay trắng mịn cũng không tự chủ được khẽ run. Hắn ngồi bệt xuống sofa, cẩn thận xoa bóp bắp đùi và cánh tay, mãi đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện Hà Tịch Nhiên đang đứng trước bàn ăn, cầm một lọ thuốc.
Yết hầu anh khẽ động, sắc mặt không biểu cảm mà nuốt xuống. Trên bàn là một lọ thuốc đơn độc, nằm cạnh chiếc ly nước.
Tô An híp mắt, mặc kệ hai chân vẫn còn bủn rủn, vội vã chạy đến, lo lắng hỏi:
“Thầy, thầy không sao chứ?”
Khóe mắt liếc sang lọ thuốc, hàng chữ đen in trên đó nhỏ như kiến, nhìn không rõ được gì. Hà Tịch Nhiên quay đầu lại, lạnh nhạt liếc Tô An một cái. Cái nhìn ấy như định người ta tại chỗ, khiến Tô An phải chớp chớp mắt, thấp giọng gọi:
“Thầy?”
“Đừng gọi tôi là thầy.” Một nửa gương mặt Hà Tịch Nhiên chìm trong bóng tối, giọng nói lành lạnh. “Cậu không thuộc về cái giới này.”
Tô An ngượng ngùng rụt tay lại, bối rối nói:
“Vậy… chú ơi.”
Hà Tịch Nhiên: “……”
Hình như anh chưa từng gặp ai mặt dày như Tô An, quen miệng đến mức gọi thẳng một tiếng “chú”, lại lặng lẽ quay mặt đi châm một điếu thuốc.
Tô An chẳng tìm thấy điểm nào của Hà Tịch Nhiên giống với Sở Hạc, nhưng hắn thà tin nhầm còn hơn bỏ sót. Hắn lon ton đi đến bên cạnh Hà Tịch Nhiên, vừa nghiêng đầu nhìn lên bàn, định ngây thơ hỏi thuốc kia là thuốc gì thì đã trông thấy một khung ảnh.
Đó là một tấm ảnh gia đình. Người cha là người nước ngoài, đôi mắt xanh và sống mũi cao thẳng rất thu hút. Người mẹ hiền hậu và dịu dàng, tóc dài xoăn màu đen xõa trước ngực. Đứng trước họ là Hà Tịch Nhiên và một cô gái trẻ. Cô gái ấy giống như phiên bản trẻ của người mẹ, đôi mắt ôn hòa, dịu dàng như cánh hoa tơ liễu.
Một nhà bốn người, làn da đều trắng như tuyết.
“Chú ơi,” Tô An nhìn khung ảnh, nhẹ nhàng hỏi, “Đây là gia đình chú à?”
Hà Tịch Nhiên không trả lời.
Tô An coi như anh ngầm thừa nhận, lại chỉ vào cô gái trẻ trong khung ảnh, tò mò hỏi:
“Vậy cô ấy là chị gái của chú ạ?”
Hà Tịch Nhiên dựa vào bàn, tay nghịch bật lửa, cuối cùng cũng cất lời:
“Đó là em gái tôi.”
Ngọn lửa tắt phụt, giọng anh không chút dao động:
“Nó lấy chồng rồi. Hai tháng trước mất.”
“……” Tô An cúi đầu, áy náy nói: “Xin lỗi.”
Chuyện đến đây lẽ ra nên dừng lại, nhưng Hà Tịch Nhiên vẫn nhìn hắn, tiếp lời:
“Nó tên Hà Phỉ Vũ.”
Tô An đứng đơ tại chỗ.
Trong đầu hắn lóe lên như có sét đánh, nhớ lại tấm giấy chứng tử mà Thẩm Trường Tu để trên bàn trong thư phòng.
Tô An nhíu mày quay về Thẩm gia.
Thẩm Trường Tu là người đàn ông độc thân có tiếng trong vùng, vừa có tiền vừa tuấn tú. Từ trước đến nay, Tô An chưa từng nghe nói Thẩm Trường Tu từng kết hôn. Nhưng nếu cô Hà Phỉ Vũ mà Hà Tịch Nhiên nhắc tới thật sự chính là cái tên được in trên tờ giấy chứng tử trong thư phòng Thẩm Trường Tu, vậy có nghĩa là… chồng cô ấy chính là Thẩm Trường Tu?
Đúng vậy, “độc thân” không nhất thiết là chưa từng lập gia đình. Có thể anh ta đã từng kết hôn, vợ đã mất, giờ trở lại trạng thái độc thân.
Nhưng nếu họ thật sự từng là vợ chồng, thì sau khi vợ qua đời mới hai tháng, Thẩm Trường Tu đã tính chuyện đính hôn với chị gái hắn ba tháng sau.
Đầu óc Tô An loạn như mớ bòng bong, bao nhiêu nghi vấn cứ xoáy vòng trong lòng. Hắn vừa leo lên tầng ba, vừa vò đầu nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định kể chuyện này cho Trình Tô Thanh.
Chị hắn có biết chuyện này không?
Hà Phỉ Vũ chết thế nào?
Hôn lễ giữa Thẩm Trường Tu và Trình Tô Thanh ba tháng sau, giờ trong mắt Tô An đã phủ một lớp bóng đen mờ ám. Hắn cứ cảm thấy mục đích của Thẩm Trường Tu không đơn giản. Không chỉ hôn nhân của hai người đó, mà mỗi người trong ngôi nhà này đều như có một lớp sương đen bao phủ, che giấu vô số bí mật. Muốn biết ai là kẻ giấu mặt, trước hết phải vạch trần được những bí mật kia.
Tô An bước nhanh lên tầng ba, định giơ tay gõ cửa phòng Trình Tô Thanh thì bất chợt nghe bên trong truyền ra tiếng đối thoại khe khẽ.
Lông mày hắn khẽ giật, tay khựng lại giữa không trung.
Ngoài giọng Trình Tô Thanh, bên trong còn có một giọng nam khác quen thuộc. Tô An lặng lẽ nghe một lúc, suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra — đó là giọng của trợ lý Sở.
Giọng anh ta có vẻ đầy day dứt, như đang van nài:
“A Thanh, em không thể gả cho Thẩm Trường Tu.”
Trình Tô Thanh lạnh giọng:
“Em lấy ai liên quan gì đến anh?”
“Hắn không tốt như vẻ bề ngoài đâu.” Sở trợ lý nói một cách khó khăn. “Hắn...”
Giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng như rơi vào vực sâu vô vọng:
“Hắn sẽ không chăm sóc tốt cho em.”
Tô An lặng lẽ cau mày.
Dù câu chữ không rõ ràng, nhưng một hai từ lọt vào tai cũng đủ khiến người ta suy nghĩ. Tại sao Sở trợ lý lại ở trong phòng của Trình Tô Thanh?
Hắn đã sai rồi. Tô An vốn tưởng Thẩm Trường Tu đang tính kế chị mình, nào ngờ chị hắn còn cao tay hơn, đã sớm cắm sừng người ta trước một bước.
Trong phòng im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên vang lên tiếng nức nở đứt quãng của Trình Tô Thanh:
“Cút đi! Anh dựa vào cái gì mà nói những lời như vậy? Anh có tư cách gì nói với tôi?!”
Cánh cửa ngăn cách phần lớn câu chuyện, Tô An càng nghe càng tập trung, thì bỗng có người gọi sau lưng:
“Tô An?”
Tô An cứng cả da đầu. Miệng khô lưỡi đắng, hắn liếm môi một cái rồi bình tĩnh xoay người, mỉm cười nói:
“Tỷ phu, anh cũng đến tìm chị sao? Chị mới vừa ngủ rồi.”
Hắn đi tới, ngẩng mặt ra vẻ ngoan ngoãn:
“Tỷ phu tan ca sớm thế ạ.”
Thẩm Trường Tu giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc mai hắn:
“Hôm nay ít việc. Sao mà cả người đầy mồ hôi thế này?”
“Tại trời nóng quá mà.” Khuôn mặt Tô An vẫn còn hồng lên vì vừa chạy vội, “Tỷ phu thấy nóng không?”
Trong phòng dường như cũng nghe được đối thoại bên ngoài, lập tức im lặng hẳn.
Thẩm Trường Tu nắm lấy tay hắn, kéo xuống tầng:
“Tỷ phu dẫn em đi ăn cháo lạnh nhé.”
Tô An ngoan ngoãn theo sau:
“Vâng, cảm ơn tỷ phu.”
Cả hai dần rời khỏi tầng ba.
Nói thật thì, kiểu người như Thẩm Trường Tu rất dễ khiến những cậu thiếu niên tuổi mới lớn vừa nể trọng vừa ngưỡng mộ. Anh ta giống như một hình mẫu thành công lý tưởng, vừa ôn hòa lại thành thục, bao dung như đại dương.
Thẩm Trường Tu quay đầu mỉm cười, Tô An mím môi, ngượng ngùng bước chậm lại.
Khuôn mặt đỏ hồng kia khiến người ta liên tưởng đến chiếc bánh kem mềm mịn thơm ngọt.
Nhưng kiểu người như vậy... rõ ràng còn giấu những bí mật không hề nhỏ dưới vẻ ngoài hoàn mỹ.
Lúc ăn tối, Trình Tô Thanh xuống trễ. Cô như vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc đen dài được buộc bằng dây lụa đen mềm mại, buông lơi trên vai trắng muốt. Thấy Thẩm Trường Tu, cô sửng sốt một chút, ánh mắt tràn đầy vui mừng:
“Trường Tu, hôm nay anh tan ca sớm thế?”
Cô vội vàng bước đến thân mật với anh, lại cố tình làm nũng:
“Anh yêu, sao không nói với em trước một tiếng?”
Hai người thân thiết như một cặp tình nhân đang yêu. Ở một góc không ai chú ý, Trình Tô Thanh từ vai anh ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn em trai mình bằng ánh mắt phức tạp.
Tô An vùi đầu ăn cơm, từng hạt từng hạt nhai kỹ nuốt chậm, không hề lãng phí. Má phúng phính, nét mặt còn vương chút non nớt, nom vẫn như một đứa trẻ.
Trình Tô Thanh thu lại ánh mắt, trong lòng bỗng thấy xót xa. Tô An vừa mới trưởng thành, ngày thường cô mắng mỏ đánh đập không ít, nhưng đến lúc quan trọng lại biết che chở cho chị mình. Ngốc thật. Trình Tô Thanh xưa nay không thích kiểu lương thiện đơn thuần như thế, cảm thấy giả tạo và đáng ghét. Nhưng lúc này đây, cô muốn mở miệng lại chẳng biết phải nói gì.
Có lẽ vì bất an, suốt bữa tối, cô luôn chăm sóc Thẩm Trường Tu hết mức. Mãi đến khi bữa cơm kết thúc, Tô An vẫn chưa tìm được cơ hội nói với chị chuyện về người vợ trước của Thẩm Trường Tu.
Tô An nằm dài trên giường, xoa bụng no căng, thở dài uể oải. Đúng lúc đó, điện thoại reo lên — có tin nhắn thông báo: tài khoản ngân hàng vừa nhận 260.000 tệ.
Khoản tiền được chuyển từ tài khoản cá nhân của Hà Tịch Nhiên, không phải tiền từ phòng làm việc.
Tô An nhìn sáu con số, bật dậy ngay tức khắc. Đây là tiền hôm nay Hà Tịch Nhiên đã “sờ” vào người hắn.
Hắn nâng điện thoại lên cẩn thận như báu vật, mắt sáng rỡ như sao trời.
Nguyên chủ vì trưởng thành thiếu thốn nên có nỗi ám ảnh sâu sắc với tiền. Lại thêm ảnh hưởng từ Trình Tô Thanh, trong mắt hắn, tiền chính là thứ có quyền lực tối cao.
Giả vờ ngây thơ, tỏ vẻ ngoan ngoãn — tất cả, đều là vì tiền.
Tô An hôn lên điện thoại một cái, mãn nguyện ôm lấy mà chìm vào giấc ngủ.